Gió thổi qua, cuồn cuộn dăm ba lá cây trên nóc phòng phiêu đãng lay động, tròng mắt hơi lạnh của Quân Dập Hàn dâng lên ý lạnh.
"Vương gia, có cần thuộc hạ đi theo nhìn không." Bạch Ưng ở bên cạnh hắn nhỏ
giọng hỏi. Hắn đã sớm phát hiện nam tử trên nóc phòng lúc đang đi trên
đường núi, lúc ấy chưa xử lý, chẳng qua chỉ muốn nhìn xem mục đích của
đối phương là gì mà thôi.
"Không cần." Quân Dập Hàn thu hồi tròng mắt từ phía nóc phòng nhìn cửa chùa vẫn đóng chặt, lạnh lùng nói, "Phái người bao vây chùa Hộ Quốc, lục soát từng tấc, bất kỳ xó xỉnh nào cũng
không bỏ qua, hỏi tất cả mọi người trong chùa, bổn Vương không tin một
người to đùng sống sờ sờ như vậy lại có thể biến mất trong hư không, vả
lại không lưu lại chút dấu vết nào."
"Vâng." Bạch Ưng tuân lệnh, lập tức xoay người điều động hộ vệ.
"A di đà Phật, lão nạp không biết Hàn Vương đến, không kịp nghênh đón từ
xa, kính mong Hàn Vương thứ tội." Cửa chùa vẫn
đóng chặt, lúc này ứng tiếng mở ra, phương trượng Không Trí đại sư dẫn
theo chúng đệ tử tiến lên đón.
"Hàn Vương, coi như ai gia có thể
chờ được Vương gia đến đây." Lời Không Trí đại sư vừa dứt, giọng nói
mang theo lo lắng của Mộ Dung Nhu vang lên, bà ta mặc trang phục tinh
sảo diễm lệ, trên dung nhan đầy vẻ sầu khổ, được cung nữ đỡ đi tới trước mặt Quân Dập Hàn.
"Thái hậu." Quân Dập Hàn nhíu mắt khom người coi như hành lễ.
Lệ trong mắt Mộ Dung Nhu lóe lên, theo đó giơ tay áo lau khóe mắt hơi ướt, "Ai gia đưa Vương phi của ngươi tới đây lại làm lạc mất nàng, ai gia
thật sự không có mặt mũi nào tới gặp ngươi, tuy ai gia đã phái người đi
tìm hồi lâu nhưng vẫn không tìm được Vương phi, bất đắc dĩ, ai gia đành
phải mặt dày phái người đến Hàn Vương phủ thông báo cho ngươi, cho dù
hiện giờ thân thể Hàn Vương không được tốt, nhưng từ trước đến giờ mưu
kế siêu quần, ai gia nghĩ có lẽ Hàn Vương sẽ có biện pháp tìm Vương phi
về, dù sao cũng tốt hơn ai gia mất bình tĩnh không có kế sách gì tốt."
Không có kế sách?
Vài ba lời đã đẩy sạch trách nhiệm mà còn nói không có kế sách?
Quân Dập Hàn che giấu giễu cợt trong mắt, trầm giọng lên tiếng, "Phiền Thái
hậu phí tâm, bổn Vương đương nhiên dốc sức tìm Vương phi về."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!