Hứa U nghe vậy, biểu cảm trên mặt không chút thay đổi, cô chỉ hơi nhướng mày, "Anh thuê phòng khách sạn đi thôi."
"Anh không thích ở khách sạn, cũng không mang chứng minh thư."
"Cho nên anh muốn làm gì." Hứa U hỏi.
"Anh muốn đến nhà em." Anh nghiêm trang trả lời.
Cô từ chối không chút nghĩ ngợi, "Không được."
"Vì sao không được?"
Tạ Từ cố gắng cho chính mình, "Anh không làm gì hết, thật sự cái gì cũng không làm."
Cô không nói lời nào.
Không đồng ý cũng không trả lời.
Anh cho rằng có hi vọng, vội vàng bỏ thêm một câu, "ball ball you?"(*)
*Từ ngữ mạng, nó có nghĩa là "Có được không?"
"Cầu em cũng không được."
Hứa U vẫn cự tuyệt, nhưng mà cô nghe anh nói câu tiếng Anh này thì lại nhịn không được, "Sao anh vẫn dùng mấy câu kỳ quái này."
Trước kia cũng thế, luôn thích tự nghĩ ra mấy câu tiếng Anh lung tung rối loạn.
Tạ Từ không đùa cô, anh nhếch khóe môi khẽ cười.
"Thôi được rồi, em lên nhà đi, không náo loạn nữa, anh về nhà."
Sau một lúc lâu, Hứa U nhìn anh, "Muốn em đưa anh về không?"
"Đưa cái gì, chỉ có vài bước, vừa lên xe anh đã tỉnh rượu rồi."
Hứa U không nói gì, cô mở cửa xuống xe rồi quay lại kêu anh, "Anh cũng xuống đi.
Cô sợ lát nữa anh lại tự lái xe về..
Tạ Từ ngồi ở trong xe nhìn cô, lên tiếng.
Bên cạnh có một đôi tình lữ đi qua, có lẽ vừa đi xem phim về, trong tay còn có một hộp bắp rang.
Bọn họ nói chuyện vui vẻ, cô gái kéo tay bạn trai, khi nhìn thấy Hứa U thì hơi ngạc nhiên.
"——Cô giáo Hứa, buổi tối mà cô còn đứng ở chỗ này làm gì?"
Hứa U nói: "Tôi nói chuyện với bạn."
Dứt lời, cô gái không nhịn được liếc ra sau Hứa U, cũng không nói nhiều cái gì chỉ gật gật đầu tạm biệt cô.
Hứa U nhìn bọn họ đi xa, do dự một hồi, lại nói với Tạ Từ: "Thôi, em đưa anh đến tiểu khu anh ở đi?"
Cô hỏi thử.
Tạ Từ nén cười, hơi nhướng mày, "Đừng nghiêm túc như vậy chứ, em đi đi, anh cũng đi ngay đây."
Thật ra cô cũng nhận ra mình có chút không ổn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!