Chương 45: Thổi

Edit: Qing Yun

Hô hấp nóng rực, môi lưỡi bị hôn đến tê dại.

Hứa U mơ màng bị dẫn dắt, bàn tay mềm mại sờ soạng đặt lên eo cậu.

Tạ Từ khựng lại, thối lui ra sau.

Áp lực trên người chợt giảm, Hứa U chậm rãi mở mắt. Trong mắt đen nhánh ướt dầm dề, mang theo ánh nước mát lạnh, giống như mèo nhỏ ngoan ngoãn, mờ mịt nói: "Làm sao vậy..."

Người nào đó xem đến miệng khô lưỡi khô, bụng dưới căng thẳng.

Chưa kịp phản ứng lại, Tạ Từ đã tiếp tục tiến đến, mưa rền gió dữ gia tăng nụ hôn vừa rồi.

"Hứa U..." Cậu gọi tên cô, nghiêng cầu cắn vành tai cô, một đường trằn trọc đến môi.

Môi lưỡi thâm nhập giao triền, mỗi lần chuyển động là một lần hôn sâu hơn, lông mi cậu rung rung.

Cô giơ tay ôm cổ Tạ Từ. Bên tai là tiếng nước, nước bọt ngọt ngào giao nhau. Răng má dư hương, miệng đầy sinh tân.

Không biết từ khi nào, ngón tay lạnh lẽo của cậu nhẹ nhàng len lỏi chui vào vạt áo lông của cô, đầu ngón tay chạm vào da thịt ấm áp tinh tế, một đường hướng lên trên xẹt qua da thịt mềm mại, sờ soạng cởi bỏ nội y của cô.

Đột nhiên lạnh lẽo làm Hứa U run nhẹ, cánh tay trên lưng khiến cô nổi lên một tầng da gà. Tuy rằng bị hôn đến mất đi ý thức nhưng lúc này cũng nhận ra Tạ Từ đang làm cái gì. Mặt cô như bốc cháy, vành tai đỏ ửng.

"Đừng... Đừng." Hứa U hoàn hồn, sợ tới mức giãy giụa, muốn thoát khỏi giam cầm của cậu.

Đệch.

Tạ Từ bỗng nhiên đứng dậy, thầm mắng một câu.

Cậu chau mày, hít một hơi thật sâu, cắn chặt răng. Mở cửa xe đi ra ngoài để bình tĩnh lại.

Cửa xe độ ngột đóng sầm lại, Hứa U cũng cảm thấy bị chấn động. Cô đỏ mặt kéo quần áo xuống, đôi tay nhanh chóng đưa ra sau móc lại nội y.

Tạ Từ dựa vào xe, miệng ngậm thuốc lá. Cậu quay mặt ra hướng gió, gió lạnh tận xương ập vào mặt, dục hỏa quay cuồng trong lòng không biết mất nửa phần, lửa cháy kêu gào lan tràn ra đồng cổ.

Không được... Như vậy không được. Nếu còn tiếp tục thì ai cũng không cản được việc cậu muốn làm.

Sương khói mỏng manh bị thổi tan. Tạ Từ cắn chặt điếu thuốc, đồng tử nặng nề sâu thẳm.

Đêm tối, mặt trăng bị tầng mây che khuất, trong không khí ngập tràn mùi thuốc súng của pháo hoa. Ánh lửa mỏng manh chiếu lên thân hình cậu như ẩn như hiện. Qua nửa này, cậu cũng chưa từng thay đổi tư thế, một chút phản ứng cũng không có.

Hứa U ngồi trong xe nhìn ra bên ngoài, ảo não mà nhắm mắt lại, dùng mu bàn tay gõ gõ trán. Nhớ tới hình ảnh vừa rồi liền xấu hổ.

Cô hơi hoảng hốt, sau một lúc lâu mới không nhịn được lấy điện thoại nhắn tin cho Tạ Từ.

[ Cậu bị cảm, mau trở lại đi, bên ngoài rất lạnh.]

Cách một hồi, di động rung lên.

Cậu trả lời một câu:

- --- [ Em xác định? ]

Hứa U nhắn lại cho cậu...... Cậu đừng trúng gió.

Nghĩ thế nào lại xóa đi.

Cô còn chưa trả lời thì đã nhận được một tin khác.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!