Chương 37: Nhạc thiếu nhi

Nhạc thiếu nhi

Edit: Qing Yun

"___ Khụ khụ khụ."

Hứa U nghẹn một ngụm cháo ở cổ họng, không thở nổi.

"Giấy giấy giấy, cho tôi giấy." Cô ho khan, một tay che miệng, một tay sờ soạng giấy ăn.

Phó Tuyết Lê nghe được động tĩnh, liếc mắt nhìn sang, vội vàng lấy khăn giấy đưa cho cô, "Cho cho cho, sao lại bị sặc."

Cô vừa mới quay đi nói chuyện với Hứa Tinh Thuần, không chú ý tới bên này.

Tạ Từ nhìn Hứa U quay tới quay lui, trên mặt nhiễm tia đỏ ửng.

Cậu cúi đầu, tay đặt lên lưng cô vỗ vỗ, "Không có việc gì chứ?"

Hứa U phất tay, nói không nên lời, chỉ có thể lắc đầu ý bảo mình không có việc gì.

Cậu nhìn cô vài giây. "Vậy em nghe rõ tôi vừa nói gì không?"

"Không rõ."

"Ừ." Tạ Từ cười, "Em thật nghĩ tôi không biết giận?"

Hứa U đảo cháo, cũng không nhìn cậu, nhẹ giọng nói: "Đây là chính cậu nói."

Tạ Từ lập tức hỏi, "Câu trước không nghe được là thế nào, thành tích của em tốt như vậy không lẽ không phân biệt được đâu là trọng điểm?"

"Tạ Từ, tôi muốn thương lượng một chuyện với cậu." Biểu cảm của cô thật nghiêm túc đứng đắn.

"Chuyện gì?"

Lòng hiếu kỳ của Tạ Từ nổi lên.

Hứa U nói: "Tôi muốn ăn cơm, cho nên bây giờ cậu có thể đừng nói chuyện với tôi được không?"

"...."

Hứa U uống một miếng cháo, ánh mắt rũ xuống. Bỏ thìa ra, tay đẩy mặt cậu ra hướng khác, bổ sung thêm "Cũng đừng nhìn tôi."

Động tác không tự giác mà thân cận, lại làm vô cùng tự nhiên.

Hai người đồng thời sửng sốt.

Hứa U giống như phải bỏng, nhanh chóng rụt tay lại.

Hậu tri hậu giác phản ứng lại.

Tạ Từ quay đầu nhìn cô một cái. Thong dong mỉm cười không tiếng động.

Không biết bắt đầu từ khi nào, quan hệ của bọn họ trở nên có chút vi diệu.

Thân cận như gần như xa, nói ái muội cũng không phải nói quá.

Hứa U ăn không nhiều lắm, cháo cũng chỉ ăn nửa bát.

Toàn bộ quá trình, Tạ Từ đều an tĩnh ngồi bên cạnh, thật sự không nói thêm một lời.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!