Edit: Qing Yun
"Á! Lạnh quá."
Hứa U nhỏ giọng kinh hô, nhanh chóng kéo tay cậu xuống.
Chính là tay cô ấm áp như vậy, Tạ Từ bèn trở tay nắm lấy không muốn buông.
"Qúa lạnh, cậu mau buông ra!"
Ngón tay cậu như lấy ra từ hầm băng. Cô cảm thấy quá lạnh, tay không khỏi cuộn tròn lại, muốn thoát ra.
Tạ Từ hơi cúi người, nghiêm túc nhìn cô, "Còn không phải vì giúp em nặn người tuyết à, sao lại như sói nhỏ không có lương tâm vậy."
"Hư cái đầu cậu, cậu mới là người xấu."
Tạ Từ cười một tiếng, "Được, tôi là người xấu, em chính là bé dễ thương?"
Cậu kéo dài ba chữ "bé dễ thương," còn cố ý luyến láy giọng điệu.
Làm Hứa U đỏ mặt trong nháy mắt.
"Cậu thật kỳ quái đó, sao cứ thích kêu bậy như vậy."
Cô hung hăng quát cậu, đột nhiên rút tay ra quay về chỗ ngồi.
Bọn họ vẫn ngồi bàn trước bàn sau, mỗi ngày Phó Tuyết Lê đều kêu cô như vậy. Con gái với nhau không cảm thấy gì, đổi thành Tạ Từ lại có cảm giác khác, dù sao nghe thấy cũng rất ngại.
Tạ Từ đi theo, ngồi vào vị trí của Trịnh Hiểu Lâm.
"Cậu làm gì?" Hứa U rụt tay lại, liếc nhìn cậu.
"Không biết." Cậu ngáp một cái, không thèm để ý đến.
Hứa U hết chỗ nói, lại hỏi: "Vậy cậu ngồi đây làm gì."
Tạ Từ bò lên bàn, gối đầu lên cánh tay nhìn cô, lười biếng hỏi: "Ngoài nhìn em ra thì còn có thể làm gì?"
"....." Cô quay mặt đi không để ý đến người này nữa.
- -
Tiết thể dục hôm nay là đánh bóng chuyền.
Từ nhỏ thể chất của Phó Tuyết Lê đã không tốt, vừa lười vừa sợ mệt. Cô thừa dịp thầy giáo không chú ý mà chuồn đến ghế ngồi.
Chỉ là ngồi một mình quá buồn, cô nghẹn đến mức không thoải mái, đi đến phòng thay đồ lấy áo khoác rồi ra ngoài hít thở không khí.
Đi dạo hai vòng ở sân thể dục, không khí thật mát mẻ.
Phó Tuyết Lê cúi đầu, dẫm một loạt dấu chân lên nền tuyết.
Cô chống eo, nhìn thấy Hứa Tinh Thuần đang đi theo cách đó không xa.
Không biết đã đi theo bao lâu.
"Làm gì, cậu muốn hù chết tớ à?"
Hứa Tinh Thuần đứng im tại chỗ, không nói chuyện.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!