Chương 30: Chơi tuyết

Edit: Qing Yun

Thời tiết gần đây càng ngày càng lạnh.

Từ nhỏ Hứa U đã lớn lên ở phía Nam, khí hậu mùa Đông đều tương đối ôn hòa ẩm ướt. Mấy ngày nay nhiệt độ ở Lâm Thành giảm mạnh, thẳng tới gần dưới 0, làm cô có chút khó thích ứng.

Đặc biệt dễ cảm mạo lúc tiết trời thay đổi. Buổi sáng trước khi ra cửa, Trần Tú Vân quàng cho cô một cái khăn len màu xanh rất dầy, dặn dò nói: "Giữa trưa đến căn tin ăn cơm, dự báo thời tiết nói hôm nay trời đổ tuyết, đi đường nhớ cẩn thận một chút."

Hứa U ngồi xổm xuống huyền quan để thay giày, nàng nghe lời gật gật đầu, "Vâng, con biết rồi."

Phía Nam rất ít có tuyết. Dù sao trong trí nhớ của Hứa U, từ nhỏ đến lớn hình như cô chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng " tuyết tình vân đạm ánh nắng hàn ".

Đi trên đường, nóc nhà và mặt đường đều phủ tuyết trắng xóa. Giày dẫm lên tuyết vang lên tiếng mềm xốp.

Hứa U cảm thấy mới lạ. Cô đeo bao tay lông xù, vốc một nắm tuyết, tay cầm ô, dọc đường đi đều nghiên cứu hình dạng của tuyết.

Một đường đi, cô mơ hồ cảm thấy kỳ quái, nhưng lại không biết kỳ quái chỗ nào.

Chờ tới gần trường học, mới phát hiện hôm nay cổng trường có cờ đỏ trực tuần.

Cờ đỏ là một đám học sinh trong hội học sinh, quản tác phong kỷ luật của học sinh trong trường. Bọn họ đứng đó, thỉnh thoảng giữ lại một học sinh vi phạm.

Hứa U để ô dựa vào vai, cúi đầu tìm thẻ học sinh trong cặp sách.

Tìm một hồi vẫn không tìm được.

Cô cảm thấy bao tay vướng víu nên tháo ra tiếp tục tìm.

Dốc cả cặp sách ra vẫn không thấy.

Hứa U ngẩng đầu suy nghĩ một hồi, trong lòng thầm kêu không xong. Khẳng định là ngày hôm qua không bỏ thẻ học sinh vào cặp, chắc bị rơi ở lớp rồi.

Lúc này chỉ còn hơn mười phút nữa là vào lớp.

Cô sợ bị ghi tên và sổ. Vì thế đành phải đứng tại chỗ, tiến thoái lưỡng nan.

Đang lúc rồi tắm, một tiếng cười nhạo châm chọc vang lên cách đó không xa:

"Nha, ngài mang võ trang hạng nặng thế này, chuẩn bị tấn công trường sao?"

Hứa U bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía phát ra âm thanh.

Tạ Từ tiến lại gần cô.

Bên cạnh cậu còn có hai nam sinh cô không quen biết.

"Tạ Từ."

Mắt cô sáng lên. Cuối cùng cũng gặp bạn học cùng lớp, cũng không rảnh lo cái gì, chạy tiến lên hai bước nói: "Cậu có thể giúp tôi việc này được không?"

Tạ Từ lui về phía sau hai bước, đôi tay cắm ở trong túi, cúi đầu đánh giá cái ô của cô.

Cũng không nói lời nào.

Hứa U bị nhìn đến không được tự nhiên, không khỏi lui về phía sau hai bước, "Cậu đang xem cái gì....?"

"Tôi nói em..." Cậu nghiêng đầu ra chiều suy nghĩ, "Sao lại bọc mình như con gấu thế này."

Hứa U: "......."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!