Edit: Qing Yun
Thứ hai là ngày thi, lần này thi ba ngày, bắt đầu từ thứ hai.
Cuối tuần là lễ Giáng Sinh, Hứa U thì xong môn cuối cùng là môn tiếng Anh thì quay về phòng học, nhìn thấy trên bảng đen có chữ Merry Christmas thật lớn được viết bằng phấn.
Trong lớp ồn ào nhốn nháo, bởi vì ngày lễ đã đến, lại vừa qua kỳ thi nên tâm tình mọi người đều tương đối vui vẻ.
Bởi vì phòng học phải làm phòng thi nên bàn ghế bị thay đổi trật tự, bàn học của Hứa U là bàn cuối cùng.
Cô đi về chỗ của mình, đột nhiên có người gọi: "Hứa U."
Hứa U quay đầu lại, phát hiện là một bạn nam không quá quen mắt.
Bạn nam kia dường như óc chút ngượng ngùng. Đứng ở sau Hứa U, cao hơn cô nửa cái đầu.
Người trong phòng học không nhiều, mấy người tụm lại so đáp án.
Hứa U ngạc nhiên, nhỏ giọng hỏi: "Làm sao vậy?"
Bạn học gãi đầu, đưa ra một hộp quà nhỏ cho Hứa U, cười hắc hắc một tiếng, "Giáng sinh vui vẻ."
Cô trở tay không kịp, vội lui ra sau hai bước, liên tục xua tay: "Không được không được, tôi không thể nhận."
"Không có gì, một quả táo mà thôi." Bạn học kia muốn nhét luôn đồ vào ngực Hứa U.
Có người trong lớp nhìn thấy một màn như vậy, huýt sáo một tiếng: "Ai da, lớp phó học tập xuân tâm nhộn nhạo, đùa giỡn bạn nữ trước công chúng nha."
Hứa U đang từ chối thì nghe được tiếng cãi cọ ông ào bên ngoài phòng học.
Là mấy bạn học nam đi chơi bóng rổ đã trở lại.
Đột nhiên vang lên tiếng bóng rổ đập vào cửa.
Động tĩnh lớn như vậy khiến phần lớn học sinh trong lớp giật nảy mình.
Hứa U nhìn lại, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Tạ Từ. Ngày mùa Đông nhưng trên người cậu chỉ mặc một cái áo thể thao ngắn tay, không có biểu cảm gì, nhìn bên này chằm chằm.
Tầm mắt hai người đụng phải, không nghiêng không lệch.
Hứa U ngẩn ngơ nhìn cậu, đáy lòng đột nhiên cảm thấy chột dạ.
Đám nam sinh đứng sau cậu không biết chuyện gì đã xảy ra, hai mặt nhìn nhau.
Không biết ai lại chọc tới cậu.
Lớp phó không biết sao lại thế này, vẻ mặt mơ hồ, liền nhìn thấy vẻ mặt như cười như không của Tạ Từ, cậu hỏi bên này: "Các cậu đang làm gì đấy?"
Tống Nhất Phàm đứng bên cạnh âm thầm kêu khổ.
Lớp phó này có phải đọc nhiều sách đến choáng váng rồi... Cả lớp đều biết Tạ Từ coi trọng Hứa U, cậu ta còn dám đi trêu chọc...
"Đừng kích động, đừng xúc động, xúc động là ma quỷ."
Tông Nhất Phàm vội tiến lên một bước, giữ chặt tay Tạ Từ, "Anh em, bình tĩnh bình tĩnh, nào, đến đây hít sâu một hơi."
Tạ Từ ném tay cậu ra, mắng nhẹ một câu: "Cút."
Hứa U không biết tại sao luôn có cảm giác có tật giật mình. Giống như đã làm chuyện gì trái với lương tâm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!