Editor: Đào Tử
_________________________
Không khí lúng túng an tĩnh ba hơi.
Kỳ Thiện bất đắc dĩ đáp: "Võ đảm ngưng khí tại thân, văn tâm chưởng khống tại bên ngoài."
Tuy Thẩm Đường rất muốn nói mình nghe hiểu, đỡ bị người khác hiểu lầm trí thông minh có vấn đề, nhưng mà ——
"Ta... Hơi không hiểu lắm, Kỳ tiên sinh có thể nói kỹ lưỡng hơn tí không?"
Kỳ Thiện cũng không trông cậy Thẩm Đường một lần nghe hiểu ngay.
Vị tiểu lang quân này có lẽ thật sự là người rừng từ xó xỉnh nào đó xuống, giảng súc tích uyển chuyển cô nghe không hiểu.
Thế là Kỳ Thiện đổi cách giải thích tương đối thông tục: "Võ đảm, 'Võ' làm cốt lõi. Võ giả, phát động vũ lực, chinh phạt thị uy. Đình chiến là võ*, dùng chiến ngừng chiến. Bởi vậy phần lớn ngôn linh đều hiệu quả tại tự thân, rèn luyện thân thể để nó mạnh mẽ vô song, lấy một địch ngàn, thêm can trường."
_Đình chiến là võ: Chữ Võ là sự kết hợp của hai chữ đình chiến , nên nếu có thể ngăn cản chiến tranh thì đó mới là võ công thật sự. Sau này nó còn đề cập đến võ thuật thực thụ bằng cách khiến đối thủ đầu hàng mà không cần dùng vũ lực.
Thẩm Đường như có điều suy nghĩ gật gật đầu.
"Phần lớn ngôn linh đều hiệu quả tại tự thân, nói vậy có một số nhỏ không phải?"
"Đúng, lấy ngôn linh 'Nhất hô bách ứng' làm thí dụ —— Nếu chư hầu, mưu sĩ dùng có thể chấn trăm quân sĩ, nhưng nếu tướng lĩnh dùng có thể khiến trăm tên quân sĩ mặc giáp lên ngựa, khí thế ngưng tụ thành một cỗ hóa thành tiên phong tinh nhuệ. Nếu quân tâm trên dưới nhất trí thì tinh nhuệ càng mạnh, không gì địch nổi."
Kỳ Thiện đã có kinh nghiệm, dự đoán được thắc mắc của Thẩm Đường, trước khi cô đặt câu hỏi giải đáp trước một bước.
"Một ít ngôn linh thông dụng cả văn tâm lẫn võ đảm, chớ hiếu kì điều ấy."
Cùng một ngôn linh dưới người khác nhau hiệu quả khác biệt, cái này nhìn người lý giải và tu vi cảnh giới.
Thẩm Đường: "..."
Kỳ Thiện tiếp tục nói: "Văn tâm và võ đảm khác biệt, văn tâm tinh túy ở chỗ hai chữ 'Mưu' và 'Tính'. Bởi vậy, ngôn linh nghiêng khuynh hướng khống chế bày bố cục nhiều, mượn ngôn linh trước sau chưởng khống phức tạp quỷ quyệt nhiều lần thay đổi cục diện. Võ đảm hai mươi đẳng, cấp bậc càng cao thì càng mạnh, thế là thế nhân cho rằng văn tâm cũng như thế, phẩm cấp càng cao càng mạnh. Nhưng trong mắt ta, đây là nhân thức vô cùng sai lầm.
Văn tâm, đọ sức chính là ở đây."
Anh ta chỉ đầu óc của mình.
Thiếu đầu óc, dù là người mang văn tâm Nhị phẩm thượng trung, cũng đừng tuỳ tiện trêu chọc văn tâm Cửu phẩm hạ hạ chưa rõ ngọn ngành.
Thẩm Đường suy nghĩ trong chốc lát.
Cô cảm giác mình giống đã hiểu lại hình như vẫn chưa hiểu.
"Võ đảm là một người tự mình xắn tay đánh nhau, mạnh hơn một chút có thể kéo bè kết phái mang theo huynh đệ cùng đánh nhau, mà văn tâm sẽ khó nhập bọn mà là đại lão đứng phía sau thuê tay chân khác thay mình đánh nhau? Cái trước show qua cơ bắp, người sau show bằng đầu óc?"
Một cái đấu sĩ, một cái phụ trợ?
Kỳ Thiện nghe xong lặng im mấy hơi.
Mặc dù anh ta không nghe hiểu "Show" là có ý gì, nhưng kết hợp ngữ cảnh cũng có thể đoán ra ý đại khái.
Mặt không chút thay đổi nói: "Cậu muốn hiểu như vậy cũng được."
Thẩm Đường cẩn thận suy nghĩ một hồi, hỏi: "... Nhưng mà kiểu vậy chẳng phải rất bị động ư?"
"Bị động?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!