Chương 46: Chuộc về

Editor: Đào Tử

__________________________

Thanh niên thấy Cung Sính phản ứng lớn như vậy, xoay người nhặt bức tranh lên, chăm chú bình: "Mấy bức họa này vẽ khá tốt. Tào y xuất thủy*, bút pháp vững vàng, người trong họa thân khoác sa mỏng, phiêu dật thướt tha, khiến người ta có ý nghĩ kỳ quái; Ngô đới đương phong*, bút pháp phóng khoáng mượt mà, người dưới ngòi bút tay áo phiên tiên, trầm tĩnh như thần, làm người ta không dám khinh nhờn.

Đợi một thời gian, họa sĩ tất thành họa sư!"

_Hai bút pháp hội họa nổi tiếng

Quan nhi cũng cười nói: "Mấy bức họa này đúng là vô cùng xuất sắc."

Thanh niên tiếp lời chế nhạo Cung Sính: "Chậc, tiếc thật, có người thưởng thức không tới đã đành, còn xem là hồng thủy mãnh thú."

Quan nhi ra vẻ kinh ngạc: "Sao thế được? Vân Trì có tiếng vẽ tốt, nếu cậu ấy còn thưởng thức không tới, chúng ta chẳng phải là..."

Bị hai người ngươi một lời ta một câu tranh nhau chế nhạo, Cung Sính cảm xúc nửa vời, hoảng sợ không nổi nữa, dở khóc dở cười.

Đành bất đắc dĩ xin khoan dung, cầu hai người buông tha mình: "Cố tiên sinh, Ông Chi, hai người cũng đừng bắt ta tìm vui..."

Họa cho dù tốt ——

Đó cũng là bí hí đồ!

Còn là bí hí đồ lấy bằng hữu cũ làm nhân vật chính.

Tuy chỉ nhìn lướt qua, nhưng cũng nhìn ra nắm bắt thần thái nhân vật cực chuẩn, mặc dù hình dáng không giống nhưng thần tình tương đồng, họa sĩ còn mở rộng mấy phần thần tình buông thả tùy ý của nhân vật. Cho dù cậu biết dân phong Bắc Mạc phóng khoáng, cựu hữu luôn không câu nệ tiểu tiết, cũng vẫn bị hù dọa.

Thật sự làm cậu rung động cả năm!

Nhìn mấy tấm họa kia tựa như nhìn hồng thủy mãnh thú.

Quan nhi nói: "Cuối cùng cũng có vài phần sức sống."

Từ sau Cung Sính được cứu trở về, cả người đều chết lặng sa sút tinh thần, nói cậu dáng hình tiều tụy, lòng như tro nguội đều không ngoa.

Tưởng tượng Cung Vân Trì năm đó —— Ách, thật ra cũng không xa, nhiều nhất một hai năm trước —— Cậu ta tính thắng thua cực mạnh, thường xuyên hẹn một đám người cùng mình ngựa đua chơi bóng, so kiếm chơi túc cầu.

Thắng hát vang uống rượu, thua dây dưa không ngớt. Nếu không như ý cậu ta, thậm chí cậu dám nửa đêm leo cửa sổ, cầm đao uy hiếp so lại.

Cung Sính trong phút chốc hoảng hốt, nói: "Đã để hai người lo lắng."

"Lo lắng là tiếp theo, cậu có thể tỉnh lại quan trọng nhất."

Thanh niên: "Mưa tạnh trời quang, khổ tận cam lai."

Cung Sính mím môi gật đầu, nói: "Tạ cát ngôn của tiên sinh."

Xác nhận cảm xúc Cung Sính đã khôi phục, thanh niên gạt chủ đề trở về —— Vị "Thê huynh" Cung Sính là một biến số, giống như một quân cờ trống rỗng xuất hiện, nhìn như rời rạc bên ngoài thế cục, nhưng không ai có thể cam đoan "Cậu ta" có ở thời điểm mấu chốt làm rối hay không.

Thời điểm người này xuất hiện không khỏi quá trùng hợp, hết tiếp việc bí hí đồ, lại tới đụng phải Cung Sính bị giấu dưỡng thương tại Nguyệt Hoa lâu, còn là "Thê huynh" tiền nhiệm của Cung Sính. Không, cái "Thê huynh" này là thật hay giả vẫn phải đặt nghi vấn.

Trên đời nào có sự tình trùng hợp như vậy?

Nhiều sự trùng hợp, càng giống hành động có chủ đích hơn.

Thanh niên bấm tay gõ nhẹ bàn cờ.

"Cậu với đại nương tử Thẩm thị đế kết liền cành, hiểu bao nhiêu? Đối vị 'Thê huynh' này hiểu bao sâu?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!