Editor: Đào Tử
___________________________
Cung Sính nhìn chăm chú bóng lưng Thẩm Đường.
Cánh môi ngập ngừng nói: "Việc này... Thật xin lỗi..."
Thẩm thị diệt môn có quan hệ chặt chẽ với Cung thị.
Vốn nên bảo vệ huyết mạch cuối cùng một nhà Thẩm thị, rốt cuộc vẫn không giữ vững.
Điều ấy khiến thiếu niên trời sinh tính ngay thẳng đối mặt "Thê huynh" Thẩm Đường, nội tâm dày vò, sinh hổ thẹn và xấu hổ không chỗ dung khôn tả.
"Cậu nói xin lỗi với ta có làm được gì?" Thẩm Đường phảng phất như khó khăn lắm hoàn hồn, xoay người, cặp mắt đen hỗn tạp thiên ngôn vạn ngữ hờ hững nhìn Cung Sính mặt đầy xấu hổ, "Cừu nhân là ai, ta phân rất rõ ràng! Giận chó đánh mèo cùng là người bị hại như cậu có làm được gì?"
Cung Sính sợ sệt.
Hơi nước mờ mịt cuốn theo đuôi mắt hiện lên đỏ ửng.
Cậu ta gần như nghẹn ngào nói: "Đa tạ."
Hai tháng ngắn ngủi, nhân sinh của cậu phát sinh điên đảo long trời lở đất. Từ từng là con cháu thế gia hào hoa phong nhã ý khí phong phát*, một đêm lưu lạc thành tù nhân toàn tộc bị đày. Chớ nói đi cứu tộc nhân, ngay cả cái mạng bản thân cũng là bằng hữu cũ bảo vệ đến.
_Ý khí phong phát: Khí thế hăng hái/ hăm hở
Nhìn thấy Thẩm Đường, cậu ta đã chuẩn bị tâm lý tốt bị tóm cổ áo đánh tơi bời mắng chửi, nào ngờ đối phương không trách tội.
"Đáng chết chính là Trịnh Kiều!" Thẩm Đường dừng một chút, lại mang mặt sát khí bồi thêm một câu, "Cậu không cần xin lỗi!"
Cô không quen nhìn người khác khóc nhất.
Đặc biệt là tuổi nhỏ vẻ ngoài còn đẹp đẽ.
Vừa khóc cô đã đau cả đầu, sợ bị nước mắt nhấn chìm.
Một câu nói năng khí phách, giống như một lưỡi dao, xé mở nội tâm chồng chất mê mang, chán nản và u uất những ngày qua của Cung Sính —— Đúng vậy nhỉ, quốc chủ Canh Quốc hiện tại, đã từng là "Nữ Kiều" nịnh hạnh, Trịnh Kiều mới là kẻ cầm đầu, kẻ đầu têu —— Hai mắt thẫn thờ tĩnh mịch kia trong chớp mắt dao động, cảm xúc mang tên "Hận ý" bắt đầu sinh động lực phát triển lên, từng tấc từng tấc lan khắp toàn thân.
Tay xuôi bên người khẽ nắm chặt thành quyền, từng chữ lặp lại lời Thẩm Đường, cũng tựa nói cho mình nghe.
"Đúng, huynh nói đúng... Đáng chết chính là Trịnh Kiều!"
Quan nhi thấy thế, tâm treo lơ lửng rốt cuộc rơi xuống đất.
Cung Sính bị phế đan phủ, hơn một tháng mang gông đi bộ, tận mắt nhìn thấy thân quyến đồng hành bị quan sai áp giải lăng nhục, hoặc trọng thương không chữa trị mà chết, hoặc ốm đau quấn thân mà chết, hoặc bấm bụng chịu đói chết đột ngột tắt thở... Mặc dù sống tiếp, nhưng bản thân cũng không có bao nhiêu du͙ƈ vọиɠ cầu sinh.
Tích tụ tại tâm, tinh khí sụp đổ, thêm căn cơ thân thể bị phá hủy, cho dù dùng thuốc tốt nhất cũng chỉ kéo dài hơi tàn.
Chính cậu chịu nghĩ thoáng, có lẽ sẽ mau khỏi hẳn thôi.
Thẩm Đường: "..."
Được lắm ┓('∀')┏
Thê huynh thì thê huynh, cậu thích thì cứ việc.
Giới tính của cô thật sự là giới tính Schrödinger*, người bình thường gọi cô tiểu nương tử, những người có văn tâm võ đảm gọi cô tiểu lang quân.
_Huyền học, không xác định
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!