Chương 35: Nhặt lại nghiệp cũ (Trung)

Editor: Đào Tử

___________________________

"Chưởng quỹ."

Cô buộc Mô

-tơ buộc tại cửa hiệu sách, chạy chậm đi vào. Chưởng quỹ đang cúi đầu gảy bàn tính, nghe tiếng nói thiếu niên trong trẻo mới ngẩng đầu, không để lại dấu vết quét một vòng, lại tiếp tục cúi đầu, lách cách gảy bàn tính. Nhàn nhạt hỏi: "Khách quan muốn mua sách gì?"

Thẩm Đường đưa tay chỉ bảng thu bức họa ngoài cửa.

Phía trên là cáo thị thu bức họa giá cao.

"Chỗ chưởng quỹ muốn mua bức họa? Giá cả bao nhiêu?"

Cô vừa dứt lời, ngón tay gảy bàn tính nước chảy mây trôi của chưởng quỹ trì trệ, tiếng tính châu va chạm tính châu "Lách cách" đột ngột dừng, vẫn kéo theo chút dư âm.

Hắn ngẩng đầu, đầu tiên dừng trên mặt cô như xác nhận đôi điều, rồi ôm một nụ cười sâu xa: "Khách quan muốn bán tranh?"

Thẩm Đường khẽ gật đầu: "Đúng đúng đúng, ta muốn thử một lần."

Ai ngờ chưởng quỹ lắc đầu: "Khách quan, tranh tiểu điếm muốn sợ là ngươi không cho được, không thích hợp, hay là đi nhà khác xem thử đi."

"Ta vẽ, chưởng quỹ ngài mua, cái này còn không thích hợp?"

Chưởng quỹ nhịn không được cười lên, cảm thấy Thẩm Đường niên kỷ quá nhỏ không nghe hiểu, liền đổi lí do thoái thác uyển chuyển khác: "Công việc này à, bình thường tiểu điếm là tìm họa sĩ lớn tuổi đã kết hôn, yêu cầu họa kỹ không cao, có thể vào mắt là được, niên kỷ và kinh nghiệm mới là quan trọng nhất."

Thẩm Đường mới đầu chưa rẽ ngoặt, nghe được cái nhắc nhở "Niên kỷ và kinh nghiệm mới là quan trọng nhất", biểu lộ chuyển thành cổ quái.

Lông mày cô giật giật, cũng uyển chuyển ám chỉ lại: "À à à, thì ra là ý đó. Khụ khụ, ý chưởng quỹ ta hiểu, chẳng qua có đôi khi niên kỷ và kinh nghiệm đúng là không thế nào trọng yếu, tại hạ coi tri thức cất trữ và kỹ năng càng quan trọng hơn."

Chưởng quỹ nghẹn họng một chút: "Ngươi hiểu?"

Thẩm Đường hỏi lại: "Tại sao ta lại không hiểu?"

Dù sao cũng là "Thiếu gia ăn chơi" "Cưỡi ngựa Chương Đài, dựa kề người đẹp, phong lưu tiêu sái, dạo chơi nhân gian" trong miệng Kỳ Thiện, nếu không hiểu vậy chẳng phải có lỗi với nhân thiết cái tên Kỳ Nguyên Lương này thêm loạn? Thẩm Đường cảm giác trước kia hẳn là đã từng nếm bát cơm bí hí đồ* này.

_Bí hí đồ: Tương tự Xuân cung đồ, tranh kɦıêυ ɖâʍ thời xưa.

Mọi người đều biết, trước khi cô xuyên qua trước là tay họa sĩ phổ thông bình thường, trạch nữ dựa vào tay nghề nuôi sống gia đình.

Trong trí nhớ ít đến đáng thương của cô, phạm vi nghiệp vụ bản thân có lẽ rất rộng lớn —— Từ ảnh chân dung rẻ tiền đến bản thảo kinh doanh tương đối đắt đỏ, từng vẽ gói biểu tượng cảm xúc, từng vẽ tranh đồng nhân. Mặc kệ là vốn hiểu biết hay tư thế mở mang tầm mắt đều có đọc lướt qua.

Luận họa kỹ, không so được với những đại thần lão làng khiến người ta muốn quỳ bò kia, nhưng kiếm phần cơm chắc không khó.

Cô đối với kỹ năng chức nghiệp của mình có một loại tự tin diệu kỳ.

Chưởng quỹ ngơ ngác một chút, chẳng lẽ là hắn nhìn lầm?

Vừa nghĩ chính mình treo bố cáo mấy ngày không có ai đến tự tiến cử, hộ khách bên kia cũng thúc giục gấp, lúc này khó lắm có người đến, hay để cho thử một lần. Dù sao giao tranh vẽ trước mới kết tiền, nếu vẽ không được khá hoặc khiến người ta không hài lòng bản thân cũng chả có tổn thất.

Chưởng quỹ trầm ngâm mấy hơi, quyết định để Thẩm Đường thử một lần.

Có vài lưu ý cần nói trước, như phương thức kết tiền, như nội dung yêu cầu vẽ. Hộ khách lần này mua bí hí đồ có yêu cầu cụ thể. Hộ khách là quan nhi đầu bài Nguyệt Hoa lâu, yêu cầu là lấy hắn làm nhân vật chính, họa một bức chân dung bí hí đồ "Muốn mà không được".

Thẩm Đường tạm thời không chú ý nội dung khác.

Cô chỉ nghe được ba chữ "Nguyệt Hoa lâu" —— Đây khéo quá còn gì, Nguyệt Hoa lâu là nơi Chử lão tiên sinh làm việc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!