Chương 34: Nhặt lại nghiệp cũ (Thượng)

Editor: Đào Tử

_________________________

Mấy ngày nay Kỳ Thiện đối Thẩm Đường cũng có chút hiểu biết, nhìn ánh mắt cô lấp lóe là biết trong bụng cô nhưỡng ý xấu, lúc này liền cười nói: "Đó đã là chuyện khá cũ rồi, sau này nếu có cơ hội có lẽ sẽ nói cho cậu."

Nói bóng gió, anh ta có thể chủ động nói nhưng Thẩm Đường không thể dò hỏi.

Thẩm Đường hừ một tiếng, gỡ cái cây chống đỡ cửa sổ xuống, cửa sổ mở ra quạt ầm một tiếng khép lại. Kỳ Thiện mơ hồ còn nghe được Thẩm tiểu lang quân nói thầm —— "Không nói thì không nói, ai hiếu kì đống chuyện nát của huynh" —— không khỏi buồn cười lắc đầu.

"Vẫn còn tâm tính trẻ con ôi trời."

Kỳ Thiện yếu ớt cảm khái, bắt tay mở bọc hành lý ra.

Vừa thu xếp một nửa, trên cửa in bóng bà lão.

Bà đưa tay gõ nhẹ ba lần, Kỳ Thiện lên tiếng: "Vào đi."

Bà lão đẩy cửa ra, đưa bàn ăn thấp chân đựng bữa tối còn có dầu thắp dùng ban đêm, Kỳ Thiện thấy thế liền vội vàng đứng lên tiến đến đón: "Những việc này sao có thể để người đi làm? Giao cho ta đi."

Bà lão cười nói: "Kỳ lang quân vẫn nhiều lễ như vậy."

Kỳ Thiện lấy mấy vụn bạc lớn từ túi tiền giao cho bà lão: "Đây là chi phí sinh hoạt hai người bọn ta ở nhờ..."

"Cái này không được đâu ——"

Bà lão không chút nghĩ ngợi liền đẩy bạc trở về.

Nếu không có người thanh niên trước mặt, thi cốt lão phu thê bọn họ đã lạnh bốn năm năm, nơi nào còn có thể sống yên ổn ở đây?

Không chỉ như vậy ——

Tiền đồ vị lang quân cũng bị hủy cùng.

Bà nói: "Số tiền này dù sao cũng không thể nhận."

Kỳ Thiện kiên định đẩy tiền bạc trở về, nói: "Một ngựa về một ngựa, nếu lão phu nhân không thu, hai người bọn ta cũng không tiện tiếp tục yên tâm thoải mái ở." Nói xong chuẩn bị đem hành lý sắp ra đóng gói về lại.

Nói hết lời, bà lão mới nhận lấy tiền bạc.

Ban ngày đi đường có hơi mệt mỏi, Thẩm Đường dính lấy gối gỗ liền nằm ngáy o o, ngược lại sát vách thắp ngọn đèn một đêm.

Ngày hôm sau, đình đồng* mọc ở đằng đông.

_Đình đồng: Mặt trời

Thẩm Đường dưới đồng hồ sinh lý triệu hoán đúng giờ mở mắt ra, cô cầm ống trúc, lấy nước sạch từ đình viện, đặt mông ngồi dưới hiên. Kỳ Thiện vừa trở về liền thấy Thẩm tiểu lang quân tư thế ngồi phóng khoáng, đang cúi người lau răng súc miệng. Anh ta giơ lên một túi đồ vật.

"Đây, đồ ăn sáng. Nhân lúc còn nóng ăn, còn nóng hổi."

"Đa tạ." Thẩm Đường dùng nước lạnh dội mặt, buồn ngủ còn sót lại tại giật mình bay sạch sành sanh, cô ngậm một cái bánh mì bốc hơi nóng, ánh mắt dư thừa thoáng nhìn Kỳ Thiện ngồi xuống bên người mình, cô nói, "Nguyên Lương có biết giáo phường Hiếu thành ở đâu?"

Đang muốn mở miệng Kỳ Thiện: "... ? ? ?"

Kém chút đoạn một hơi.

Anh ta đen mặt hỏi: "Thẩm tiểu lang quân mới bao lớn, đã muốn đi giáo phường tầm hoan mua vui rồi? Đó không phải chỗ cậu nên đi."

"Nguyên Lương suy nghĩ thứ không lành mạnh gì đấy? Ta chỉ muốn đi giáo phường tìm người, hỏi một chút tình hình gần đây của một người." Thẩm Đường cười hì hì nói, "Dù sao không có nàng ta, ta đại khái chưa sớm mạo hiểm trốn đi như vậy. Có điều cũng may nhờ nàng, ta mới có thể gặp Nguyên Lương."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!