Editor: Đào Tử
______________________
Khác thường!
Cực kì khác thường!
Thẩm Đường nhịn không được hết nhìn đông tới nhìn tây, xoa xoa con mắt.
Sau khi vững tin cảnh tượng trước mắt không phải mộng cảnh, cô hỏi Kỳ Thiện: "Nguyên Lương... Chúng ta không đi sai chỗ chứ? Có phải không cẩn thận bước vào huyễn cảnh kì quái gì không, hoặc vượt qua cánh cửa xuyên không nào đó... Nó, nó không thích hợp lắm..."
Cô không khỏi quay đầu nhìn về phía cửa thành lúc đến.
Liếc nhìn đội ngũ trông không thấy đáy còn đang chầm chậm nhúc nhích tiến về trước.
Những người dân này phần lớn quần áo tả tơi, tinh thần rất kém, bách tính thành nội lại là mặt mày phơi phới, quần áo sạch sẽ.
Khác biệt quái đản tạo thành đánh vào thị giác làm cô hoài nghi nhân sinh.
Kỳ Thiện mặt không biểu tình: "Là lạ chỗ nào rồi?"
Thẩm Đường chỉ chỉ phương hướng cửa thành.
"Huynh nhìn ngoài thành kìa, rồi nhìn thành nội, nơi nào thích hợp?"
Thường thấy tràng cảnh thảm nát hoang vu đìu hiu, lại nhìn bên trong Hiếu thành phồn hoa náo nhiệt, để người ta bỗng sinh hoài nghi hai cảnh tượng này thật sự tồn tại cùng một khoảng trời? Nhưng hiện thực là
-- Cả hai chỉ cách một mặt tường thành, một con hào hộ thành.
Kỳ Thiện nghe vậy liễm mắt, chẳng biết tự lúc nào khóe môi đã mang vài phần mỉa mai, tư thái một phái lão thành: "Thẩm tiểu lang quân à, cậu còn phải đi nhiều nhìn thêm một chút, về sau sẽ không cảm thấy kinh ngạc."
Thẩm Đường bất mãn: "Huynh nói ta đại kinh tiểu quái?"
_Ngạc nhiên một thứ nhỏ không đáng chú ý.
Không nể mặt cô một chút?
"Tại hạ chính là ý tứ này."
Đúng, không cho một chút mặt mũi!
Thẩm Đường: "..."
Hằng ngày đều muốn nhảy cẫng lên giải phẫu mổ sọ cái thằng này ra.
Tắt ngang một nhà tửu quán, Kỳ Thiện chỉ vị trí bên cửa tửu quán, căn dặn cô: "Thẩm tiểu lang quân, cậu chờ ở chỗ ấy trước, tại hạ đi nghe ngóng một ít chuyện, ước chừng một canh giờ sẽ trở lại. Cậu nghìn vạn lần đợi ở đây, đừng chạy lung tung."
"Nghe ngóng sự tình? Tìm tung tích chủ nợ huynh?" Thấy Kỳ Thiện không trả lời thẳng, Thẩm Đường lại thờ ơ khoát khoát tay, "Muốn đi thì đi sớm tí, đi sớm về sớm, ban đêm chúng ta còn phải tìm chỗ đặt chân đấy, ta không muốn ngủ bên vệ đường hoặc dưới gầm cầu đâu..."
Kỳ Thiện: "..."
Tâm tình phức tạp như lửa nóng thiêu đốt trước kia bị lời Thẩm Đường ngắt như thế, lập tức như quả bóng da xì hơi, không tiếp nổi tâm tình. Một cỗ khí không thể đi lên lâm vào thế bí, cuối cùng lăn lộn hỗn tạp trong lồng ngực một vòng, hóa thành một tiếng thở dài.
Anh ta bất đắc dĩ lặp lại: "Ừ, cậu nhớ đó, đừng có chạy lung tung."
Thẩm Đường nghe lời đợi tại bên cửa tửu quán, đưa mắt nhìn bóng lưng Kỳ Thiện khuất ở cuối đường, cho đến hoàn toàn không thấy, ánh mắt cô bỗng dưng sáng lên
-- Tuy rằng xuyên qua gần một tháng, nhưng mỗi ngày cơ bản đều đồng hành cùng Kỳ Thiện, căn bản không có thời gian hoạt động riêng tư.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!