Editor: Đào Tử
_____________________________
Nghe đến mấy binh sĩ này không liên quan tới mình, thần kinh căng cứng của Thẩm Đường buông lỏng xuống, đưa tay đè thấp mũ che nắng rộng vành. Ngồi ở nơi hẻo lánh giả bộ uống trà, cố gắng giảm cảm giác tồn tại: "Binh sĩ Canh quốc... Tại sao bọn họ lại ở đây?"
Lời này vừa ra, Kỳ Thiện suýt nữa bị sặc nước trà.
Vị Thẩm tiểu lang quân này thật sự không làm anh ta thất vọng, mỗi một vấn đề đều nằm ngoài ý liệu của anh ta.
"Binh sĩ Canh quốc không ở đây thì ở đâu?"
Thẩm Đường: "..."
Trực giác nói cho cô, hình như cô hỏi một vấn đề hết sức ngu xuẩn.
Thẩm Đường ý đồ cứu vãn một chút.
"Nhưng nơi đây không phải Trọng Đài à, không, Tân quốc sao? Binh sĩ Canh quốc như thế nào lại..."
Đang nói, chính cô ngừng lại trước, một lời khó nói hết một tay che mắt, không nhìn ánh mắt nhìn kẻ ngu của Kỳ Thiện—— Cô nhớ lúc trước Kỳ Thiện từng nói Trọng Đài, cũng chính là Tân quốc bị công phá, quốc tỷ hư hư thực thực bị Cung thị giấu kín —— Lúc ấy lực chú ý đều tại quốc tỷ và Cung thị, căn bản không nghĩ tới thế lực công phá đô thành Tân quốc là ai.
Bây giờ xem lại, tám chín phần mười chính là Canh quốc.
Vấn đề này bại lộ trọn vẹn cô "Ngây thơ vô tri", may mà Kỳ Thiện cũng quen thuộc Thẩm tiểu lang quân "Ngoài ý liệu", không truy đến cùng.
Thẩm Đường xấu hổ: "Ta... Không hiểu rõ những thứ này lắm..."
"Hiện tại giải cũng chưa muộn." Kỳ Thiện như cười như không, cong tay gõ nhẹ trên mặt bàn ba lần, mặc niệm ngôn linh "Pháp bất truyền lục nhĩ"*, văn khí nhạt đến không thể thấy dâng lên lại tiêu tán vô tung, anh ta mới nói, "Nhìn Thẩm tiểu lang quân liền biết là sĩ tử quý tộc kim tôn ngọc quý, tại hạ có thể hiểu. Kỳ thật cậu khá tốt, thiếu gia ăn chơi khác sợ có lẽ càng vô tri.
Sẽ chỉ cưỡi ngựa Chương Đài, ỷ thúy ôi hồng**, phong lưu tiêu sái, dạo chơi nhân gian, nào biết hận quốc thù nhà, dân sinh khó khăn?"
_*Pháp không truyền qua tai người thứ ba
_**Dựa kề người đẹp
Thẩm Đường: "..."
Chỉ cần cô không đặt mình vào chỗ, người Kỳ Thiện nói sẽ không phải cô.
Thẩm Đường mặt dạn mày dày: "Kỳ tiên sinh nói đúng lắm."
Kỳ Thiện trông không vui gì, vừa nãy anh ta cũng là cảm xúc nhất thời lên khó khống chế ——
Canh quốc diệt sát Tân quốc, là chuyện đứa nhóc ba tuổi, nông dân ruộng đồng đều biết, Thẩm tiểu lang quân có liên hệ lớn lao với Cung thị trước mặt thế mà rối rắm, nói không biết. Anh ta không biết nên tức hay nên cười.
Thẩm Đường chột dạ cúi đầu dùng trà.
"Chẳng qua Tân quốc và Canh quốc đều là kẻ giống nhau, diệt hay không diệt nước cũng không quá khác. Đối với bách tính, khác nhau bất quá là kẻ ngồi trên đỉnh tòa núi lớn kia từ một tên hôn quân biến thành một tên bạo quân..."
Thẩm Đường nghe xong lời này kinh ngạc.
Ánh mắt cô liếc qua binh sĩ Canh quốc ngồi bên ngoài quán trà, thấy bọn họ không chú ý tới bên này mới yên tâm: "Nghe lời Kỳ tiên sinh, ngài đối với Tân quốc bị diệt rất có ý kiến, nhưng lúc trước chả phải nói..."
Hai người mới gặp, Kỳ Thiện cũng bởi vì cô là "Con cháu Cung thị" mà sinh lòng ác ý, nói gần nói xa ám chỉ Cung thị và Tân quốc diệt quốc có quan hệ, rồi giấu kín quốc tỷ. Thẩm Đường còn tưởng rằng Kỳ Thiện rất yêu cố quốc, hiện tại nghe xong không phải ý này.
Kỳ Thiện miễn cưỡng nâng mắt một chút.
"Hai cái này không xung đột."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!