Chương 161: Thành Hiếu loạn (2)

Editor: Đào Tử

________________________________

Vấn đề Địch Hoan đề cập, cũng chính là điều Dương Đô úy muốn biết.

Lúc này Địch Nhạc nghĩ đến gì đó, cẩn thận hỏi Dương Đô úy để chứng thực: "Dương Đô úy có biết... Chuyện Lăng Châu nổi loạn?"

Dương Đô úy nghe sửng sốt trong chớp mắt.

Không phải ông có vấn đề nghe hiểu, mà là đều nghe hiểu được từng chữ trong lời Địch Nhạc, nhưng hợp lại sao không tiêu hóa nổi thế này?

Gì mà "Lăng Châu nổi loạn"?

Ông ta không thể tin.

Bật dậy đứng người lên tại chỗ, con mắt trợn to tựa chuông đồng.

Giống như một con thú táo bạo bị nhốt đi đi lại lại trong lồng, hơi thở nguy hiểm bất an, mặt đất dưới chân sắp bị giẫm ra hai cái hố. Rốt cuộc, giọng ông khàn khàn hỏi: "Cậu nói cái gì... Lăng Châu?"

Lăng Châu xảy ra chuyện gì?

Lăng Châu chuyện xảy ra khi nào?

Phản ứng huynh đệ Địch Nhạc còn khϊếp sợ hơn ông.

Thế mà không biết thật?

Cái này, cái này... Bọn họ cũng không biết nên nói như thế nào. Địch Nhạc đành phải nói rõ tình huống đại khái, chẳng qua nói dối nguồn tin tức phát ra, cậu chỉ nói trước đó không lâu đi ngang qua quán trà nghe có thương nhân nghị luận, cũng không kéo mấy người Thẩm Đường ra.

Mặc dù không biết vì sao Thẩm huynh muốn chặn thuế ngân, nhưng cậu tin tưởng Thẩm huynh là quân tử thực thụ chân thành trong sáng, cho dù làm chuyện ác cũng sẽ có nguyên do —— Huống chi, việc này chưa hẳn xem như chuyện ác. Tình huống quận Tứ Bảo như thế nào, cậu chứng kiến rõ ràng.

Có thể ép ra được nhiều thuế ngân như vậy từ một đám bách tính gầy như que củi, còn dâng tặng thêm một nhóm kỳ trân dị bảo lớn ngoài thuế ngân lấy lòng quốc chủ Trịnh Kiều, quận thủ quận Tứ Bảo cũng là kẻ hiểm độc!

Từ điểm đó xem ra, Địch Nhạc càng nghiêng về phía Thẩm Đường hơn.

Bởi vậy cậu kín miệng như bình.

Chưa từng lộ ra suy đoán của cậu ta với Dương Đô úy.

Dương Đô úy: "Không biết, chưa hề thu được tin tức này..."

Ông tức giận đến tim gan kích động, tròng trắng mắt phủ đầy tơ máu, ánh mắt hung ác tựa như một bữa phải ăn mười người.

Mũi thở phì phò, siết nắm đấm khiến các đốt ngón tay kêu rắc rắc, bỗng nhiên nghĩ đến gì đó, lửa giận tăng mạnh như ăn thuốc nổ, mắng chửi: "Không đúng —— Lăng Châu sinh loạn, quận thủ ngay lúc mấu chốt thế này, đi dâng lễ vật thuế ngân làm cái gì?"

Địch Nhạc nhẹ giọng chen một câu: "Có lẽ quận thủ cũng không biết?"

Dương Đô úy triệt để không đè nén nổi lửa giận, giọng đột nhiên tăng lên: "Hắn có thể không biết? Nếu ngay cả điều này hắn cũng không biết, hắn sống như thể bách khoa toàn thư dựa vào vận khí sao?"

Địch Nhạc: "..."

Cái này... Cũng không thể nói thông được.

Nhưng quận Tứ Bảo bị vây công, có chỗ tốt gì với quận thủ?

Địch Hoan nói: "Dương Đô úy chớ giận, bây giờ vẫn chưa biết là thế lực phương nào vây công thành Hiếu, cũng chưa hẳn là thế lực nổi loạn ở Lăng Châu. Nghĩ ngược lại, nếu là bọn họ thật, thế thì là chuyện tốt."

Dương Đô úy không cam lòng nuốt cơn tức, đỏ mắt hỏi: "Vì sao Địch tiên sinh nói như vậy? Nếu những bạo dân đó làm loạn..."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!