Chương 11: Nhanh như điện chớp, mô-tơ Dayun

Editor: Đào Tử

_________________________

Sửa đá thành vàng và kim ốc tàng kiều không trông nhờ được.

Thẩm Đường tất nhiên thất vọng, không dám cầm mạng nhỏ mình đi mạo hiểm.

Theo thời gian tựa từng giọt từng giọt nước trôi qua, mây xanh mực nhiễm lên một vầng sáng màu đỏ cam nhàn nhạt, đêm tận đón bình minh.

Khi tia sáng mặt trời nghịch ngợm hôn lên mí mắt, Kỳ Thiện tỉnh lại khỏi giấc mộng.

Mắt thấy trời sáng, vừa buồn ngủ xoa mắt phải, vừa nhẹ giọng than thầm.

"Sao mới chính mão?"

_Chính mão: đúng sáu giờ sáng

Thẩm Đường nói: "Giờ này đã không còn sớm."

Kỳ Thiện nghe tiếng nhìn lại, bỗng thấy Thẩm tiểu lang quân ngồi tại đống lửa trại nướng đồ vật.

"Tối qua cậu cả đêm không ngủ?"

Bộ áo tù nhân vải đay thô ướt nhẹp sương sớm buông rũ áp vào da thịt, không có nếp nhăn ngủ say tạo ra.

Thẩm Đường cũng không ngẩng đầu lên: "Không ngủ, hôm qua xảy ra quá nhiều chuyện căn bản không ngủ được. Kỳ tiên sinh muốn nếm thử tay nghề của ta không?"

Nói xong đưa cành cây trong tay về phía Kỳ Thiện.

Kỳ Thiện bấy giờ mới nhìn rõ thứ trong tay Thẩm Đường nướng.

Ba cái bánh bột ngô bị xỏ vào cành cây.

Bánh bột ngô to cỡ bàn tay thanh niên, được nướng vàng đều hai mặt, lặng lẽ tản ra mùi nướng thơm ngào ngạt.

Rừng núi hoang vắng, bánh đâu ra?

Khỏi cần đoán cũng biết.

Anh ta không khách khí nhiều với Thẩm Đường: "Đa tạ."

Kỳ Thiện là một người chú trọng, trước khi ăn cần có "Hoạt động chuẩn bị" —— Anh ta làm ướt khăn mặt bằng nước trong túi nước, lau đi buồn ngủ còn sót lại trên mặt, rồi lấy chải răng gỗ từ bọc hành lý lấy ra rải lên một chút bột phấn xanh bạc hà, dùng nước còn lại trong túi nước chải răng súc miệng.

Làm xong sạch sẽ mới cầm lấy bánh bột ngô nướng thơm lừng.

"Hử? Sao lại có vị ngọt?"

Tuy vị ngọt không gắt, còn bị vàng giòn che giấu hơn nửa, nhưng cẩn thận thưởng thức vẫn có thể nếm ra.

Thẩm Đường tiết lộ: "Đỉnh hoạch cam như di, cầu chi bất khả đắc."*

*Vạc nước sôi xem ngọt tựa đường

Có cầu cũng không được

Kỳ Thiện nghe xong, biểu lộ lập tức trở nên một lời khó nói hết, tới bánh bột ngô trong miệng cũng thấy không ngon.

Anh ta bất đắc dĩ nói: "...'Đỉnh hoạch như di' bắt nguồn từ Chính Khí Ca, thuộc về ngôn linh phấn chấn sĩ khí, đối với văn tâm yêu cầu cực cao..."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!