Chương 71: Hoàn Chính Văn

Mọi người trong Lục gia rất nhanh đã biết được tin tức Thẩm Thần chuẩn bị muốn mang thai, trong vòng một tuần sau đó, dì Từ và Hàn Ngọc Mai bắt đầu thay cậu chuẩn bị các loại dinh dưỡng để bổ sung.

Khẩu phần hoa quả mỗi ngày, vitamin B11, còn có thuốc bổ tăng cường thân thể.

Nói tóm lại đây là một trận chiến hết sức lớn.

Trong phòng khách, Thẩm Thần yên tĩnh ngồi cùng một chỗ với Thiệu Tích, vừa xem TV vừa ăn hoa quả.

"Tiểu Thần, mau đến đây, thuốc này uống trước." Thanh âm dì Từ từ đằng xa trong phòng bếp truyền tới.

Thẩm Thần nhất thời một bộ mặt đau khổ: "Đến đây ạ."

Trả lời xong, quay đầu lại vỗ Thiệu Tích một cái: "Tại cậu đấy, anh chỉ nói với cậu một câu chuẩn bị muốn có con, cậu vậy mà lại đi thông báo cho tất cả mọi người biết, bây giờ dì Từ mỗi ngày đều......."

Thiệu Tích ngượng ngùng nói: "Ai nha em cũng chỉ thuận miệng cùng dì Từ nói chuyện thôi, hơn nữa, việc này của anh quan trọng như vậy, nên phải chuẩn bị cho tốt."

Thẩm Thần: "Nhưng thuốc bổ kia thật sự khó uống."

Thiệu Tích nắm lấy vai cậu: "Tiểu Thần Thần, khó uống cũng phải uống, trước đây anh bận rộn công việc tiêu hao quá nhiều sức lực, hơn nữa người còn gầy...! Chậc, chịu đựng một chút đi."

Thiệu Tích một bên vừa khuyên một bên vừa cười, một bộ dạng thái độ xem náo nhiệt "việc không liên quan đến mình thì cứ mặc kệ".

Thẩm Thần trừng mắt nhìn cậu ấy một cái, cúi đầu đứng dậy.

Thật ra thuốc bổ này không phải là thuốc, là canh chuyên gia dinh dưỡng đã đặc biệt điều chế.

Trong đó bỏ thêm rất nhiều các loại cần thiết cho cơ thể, cái gì cũng tốt, chỉ mỗi tội rất đắng.

"Mau tranh thủ lúc còn nóng uống đi."

"Dạ, biết rồi ạ."

Dì Từ quay người trở về phòng bếp, Thẩm Thần dùng thìa múc một ngụm: "A...! Đắng quá."

Lục Tranh đi tới vừa vặn kịp lúc nhìn thấy ngũ quan đều nhíu chặt một chỗ của Thẩm Thần, anh ngồi xuống bên cạnh cậu, liếc đồ vật trong bát một cái: "Thật sự đắng như vậy sao?"

"Đắng chết." Thẩm Thần đáng thương hề hề mà nhìn Lục Tranh: "Khó uống."

Lục Tranh cũng đau lòng: "Thuốc này là bác sĩ dinh dưỡng đặc biệt điều chế, rất tốt cho thân thể em."

"Nhưng thật ra cũng không cần uống đúng không, anh xem Thiệu Tích, cậu ấy trước đây không uống những thứ này đâu."

"Nói thì nói như thế..."

"Anh cũng thấy như vậy hả?" Thẩm Thần tận dụng mọi thứ: "Vậy anh giúp em uống đi, nhanh nhanh nhanh!"

Thẩm Thần tốc độ cực nhanh đẩy bát tới trước mặt anh, Lục Tranh nhìn cậu một cái, ánh mắt cảnh cáo.

Thẩm Thần quệt miệng, ở bên cạnh anh cọ cọ: "Anh Lục Tranh..."

Lục Tranh chưa bao giờ có biện pháp với Thẩm Thần mỗi khi cậu làm nũng, cậu tỏ ra yếu đuối, anh cũng chỉ có thể đón lấy.

Thế là anh hắng giọng một cái, ánh mắt quét xung quanh một vòng hạ thấp giọng: "Không có lần sau nữa."

Thẩm Thần gật đầu như giã tỏi: "Vâng!"

Lục Tranh cầm bát lên khó chịu uống một ngụm, nước thuốc từ đầu lưỡi chảy xuống đến đuôi lưỡi, thật sự là rất đắng chát.

"Khó uống sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!