Chương 6: (Vô Đề)

Mấy cái thư tình này, Lục Tranh có nhận hay không là một chuyện, Thẩm Thần có đưa cho anh không lại là một chuyện khác.

Thẩm Thần cảm thấy giấu thư tình của người khác là một hành động không tốt, nhưng trong đầu cậu lại giống như có một giọng nói bảo cậu đừng đưa thư cho anh.

Hai dòng suy nghĩ nghịch nhau đối đầu, khiến tâm trạng của Thẩm Thần suốt buổi tối cứ bồn chồn không yên.

Lúc này, Thẩm Thần đang đứng trước cửa căn viện nhỏ, bỗng nhiên một giọng nói con trai từ phía sau vang lên: "Nè, cậu cản đường tôi."

Thẩm Thần quay đầu lại nhìn, là Lục Tinh Di, em họ của Lục Tranh.

Lục Tinh Di là con trai của cô nhỏ của Lục Tranh, bởi vì dượng của anh ở rể nên con trai theo họ mẹ.

Lục Tinh Di nhỏ hơn Thẩm Thần hai tuổi, cả người trắng trắng mập mập, nhìn vô cùng đáng yêu.

Nhưng Thẩm Thần lại không thích cậu ta, bởi vì cái hôm mà Tiết Linh Linh cướp máy ảnh của cậu, cậu ta vừa hay có mặt tại đó.

Thẩm Thần nhích người sang bên cạnh, nhường đường cho cậu ta.

Lục Tinh Di khịt mũi, nghênh ngang kiêu ngạo bước đi, đi được vài bước bỗng nhiên xoay người lại, hỏi Thẩm Thần: "Cậu đắc ý lắm chứ gì?"

Thẩm Thần nghe vậy hơi sửng sốt, nhìn cậu ta với ánh mắt khó hiểu.

"Bởi vì cậu mà mấy hôm nay Linh Linh luôn buồn bực không vui, tôi nói cho cậu biết, hôm đó anh tôi giúp cậu không phải vì thích cậu đâu, cậu đừng có mà hiểu lầm nhé." Lục Tinh Di nói.

"Tôi không biết, cậu, đang nói gì." Thẩm Thần không muốn tranh cãi với cậu ta, cậu mím môi lại, gượng gạo nở nụ cười tỏ vẻ mọi việc không liên quan tới mình.

"Tôi là nói cái đồ nói lắp như cậu đừng có suy nghĩ nhiều, trong nhà này trừ ông ngoại ra không ai hoan nghênh cậu đâu, anh tôi chẳng qua là thấy cậu đáng thương mà thôi!"

Đôi khi, lời nói của bạn đồng trang lứa càng khiến chúng ta đau lòng hơn.

Thẩm Thần nhìn dáng vẻ tức giận của Lục Tinh Di, cậu cảm thấy vừa khó chịu vừa bi thương.

Có trong nháy mắt, Thẩm Thần hận tật xấu nói lắp của mình, cũng hận bản thân mình thật sự suy nghĩ nhiều như lời Lục Tinh Di nói.

Nhưng ngay sau đó, nghĩ tới việc cậu ta nhỏ tuổi hơn mình, cơn giận của Thẩm Thần cũng vơi đi, cậu nói: "Là cậu, mới nghĩ nhiều."

"Tôi? Tôi nghĩ nhiều chỗ nào chứ?"

Thẩm Thần hờ hững nhìn Lục Tinh Di, hồi lâu sau cũng không lên tiếng trả lời.

Lục Tinh Di nói: "Này, cậu làm gì vậy? Nhìn tôi làm gì, cậu có bản lĩnh thì chỉ ra coi tôi nói sai chỗ nào hả."

"Không có gì để nói, với cậu." Nói xong, Thẩm Thần quay người đi mất.

Lục Tinh Di nhìn bóng lưng gầy nhom của cậu, quát với theo: "Sao lại không có hả? Cậu xem thường ai đó!"

"........"

Lục Tinh Di đứng im tại chỗ, thấy đối phương không đáp lại mình, hơi xấu hổ sờ sờ cái mũi, lẩm bẩm: "Biết ngay cậu ta là đồ nhát gan mà, có giỏi thì đứng lại cãi nhau xem."

Lúc này Thẩm Thần đang đi đến mảnh đất trống tập huấn cho tân binh hôm trước.

Hiện tại là bảy giờ tối, ở đây không có tiểu đội xếp thành hàng, nhưng lại có ba thiếu niên mười tám tuổi đang tập huấn theo loại hình nhỏ.

Người tập huấn cho bọn họ là Lục Trí Minh.

Lục Trí Minh xuất thân từ lục quân, tuy rằng hiện tại ông không cần ra trận hoặc tập huấn nữa, nhưng ông vẫn vô cùng nghiêm khác với bản thân mình, vì vậy cơ thể ông cường tráng hơn so mọi người cùng độ tuổi.

Ông là quân nhân nên yêu cầu đối với con cháu của mình vô cùng cao, vì vậy mấy chuyện tập huấn thế này là chuyện thường ngày với Lục Tranh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!