Lúc dừng ngơ ngác, sau cổ đột nhiên lạnh lên.
Thẩm Thần theo bản năng quay đầu lại, Lục Tranh vươn tay vỗ đầu cậu một cái: "Đừng nhúc nhích."
Thẩm Thần ngồi nghiêm túc, bàn tay đặt ở trên đùi siết chặt mảnh áo.
Lục Tranh chuyên chú bôi thuốc, không để ý ngoài việc gì khác, anh bôi thuốc rất cẩn thận và nghiêm túc.
Anh dùng ngón tay dính thuốc mỡ, tinh tế mơn trớn bôi lên da thịt cậu.
"Lần sau bất luận gặp phải nguy hiểm gì, trước tiên phải chạy đi ngay, biết không?"
Thẩm Thần vẫn không nhúc nhích sau khi nghe được giọng nói phía sau lưng trầm thấp vang lên.
Sau khi bôi xong ở sau cổ, Lục Tranh lại kéo áo xuống một chút, ở xương bả vai bên trái cũng có vết sẹo mỏng, nhưng may mắn vết sẹo này nhẹ hơn ở sau cổ.
Lục Tranh sắc mặt vẫn không đổi, tầm mắt Lục Tranh lướt qua nửa cơ ngực trắng nõn lộ ra, cơ hồ như không thấy gì tiếp tục bôi thuốc.
Lúc này có thể dùng quả cà chua hồng để hình dung sắc mặt Thẩm Thần, phần áo bên vai trái bị kéo xuống lộ ra bả vai trần trụi, vốn dĩ cởi hết có lẽ liền không có gì, nhưng lúc này nửa kín nửa hở lại mơ hồ tạo ra bầu không khí ái muội đến xấu hổ.
Cậu mím chặt môi, cảm nhận được đầu ngón tay anh lướt trên da thịt cậu, gây ra một trận run rẩy.
"Còn ở chỗ nào không?" Lục Tranh dừng lại, hỏi.
Còn có hai vết sẹo ở vị trí thắt lưng và bụng, nếu muốn bôi cần phải cởi cả áo ra.
Bây giờ chỉ mới bôi thế này Thẩm Thần đã chịu không nổi, huống chi là như vậy.
"Không có!" Thẩm Thần lập tức từ sô pha nhảy dựng lên nhưng chưa được một giây đã bị người phía sau kéo lại.
Cậu theo quán tính mà ngã vào vòng ngực anh, Lục Tranh đỡ lấy bả vai cậu, đem cậu từng chút đẩy nhẹ về phía trước: "Cẩn thận một chút, đừng đem thuốc mỡ vừa mới bôi lên dính trên người tôi."
Thẩm Thần: "......."
Lỗi của ai đây, còn không phải do anh kéo cậu.
"Thật sự không còn?"
Giờ phút này tư thế của Lục Tranh hoàn toàn đem cậu ôm vào trong ngực, lời nói ra khiến hơi nóng phả ở bên tai cậu, Thẩm Thần ngẩn ra run rẩy như bị điện giật: "Không có...."
"Nói dối."
Thẩm Thần liền ngậm miệng.
Lục Tranh mỉm cười nhàn nhạt, nắm lấy cổ tay cậu: "Thẩm Thần, em có biết lúc em nói dối sẽ vô cùng rõ ràng không?"
Thẩm Thần nhìn theo cánh tay anh thấy được chính mình gắt gao nắm chặt hai bàn tay lại, ngây người một lúc, vội buông ra.
"Còn chỗ nào nữa không?" Lần này giọng nói của anh rất nghiêm túc.
Thẩm Thần nghiêng đầu nhìn anh, tầm mắt dừng lại ở đôi mắt anh.
Gần quá, gần gũi khiến đầu óc cậu phát mộng, gần đến nỗi cậu không muốn lắng nghe trái tim rụt rè của mình, gần đến nỗi cậu không muốn nghe theo những đề nghị vô lý có phần đạo lý của Trúc Lan Khuê....
Có lẽ, cứ như vậy đừng suy tính gì nữa.
Cậu kéo cổ tay anh, lại nắm chặt ngón tay anh, chỉ đến vết thương ở thắt lưng.
Lục Tranh thấp mắt nhìn, liền hiểu rõ, vươn tay lấy thuốc mỡ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!