Chương 4: (Vô Đề)

Tiếng thì thầm lác đác vang lên, Thẩm Thần có hơi căng thẳng, nhưng cậu không hề cảm thấy sợ hãi.

Đứng bên cạnh Lục Tranh khiến cậu bất giác cảm thấy an toàn.

Hơn nữa, vừa rồi lời của anh...! dường như có ý che chở cho cậu.

Ngoài ông nội, Thẩm Thần hiếm khi được người khác che chở cho.

Cậu không có bạn bè, bố cậu thường hay đi xa nhà để chụp ảnh, còn mẹ cậu thì lại vô cùng nghiêm khắc với cậu.

Cậu thiếu thốn tình thương, thế nên chỉ cần cảm nhận được một chút ôn nhu của người khác thôi cũng sẽ cảm thấy người ấy vô cùng tốt với mình.

Cậu im lặng, nhìn thoáng qua Lục Tranh.

Anh đang nhìn thẳng về phía trước, khuôn mặt tuấn tú của anh vẫn lạnh nhạt như cũ, nhưng lúc này đây cậu lại cảm thấy dáng vẻ này của anh chẳng dọa người tí nào.

Mười mấy phút sau, Tiết Linh Linh mang đồ quay lại, không hề tình nguyện đưa cho cậu.

"Nè, trả lại cho bạn đấy, được chưa?" Tiết Linh Linh lạnh lùng ném máy chụp ảnh lên đùi Thẩm Thần.

Tuy lời nói là nói với Thẩm Thần, nhưng ánh mắt lại nửa tủi thân nửa lấy lòng nhìn về phía Lục Tranh.

"Xin lỗi đi." Lúc này không ai ngờ Lục Tranh lại nhẹ nhàng nói ra ba chữ này.

Tiết Linh Linh trợn mắt lên nói: "Em đã trả lại rồi!"

"Chuyện nào ra chuyện đấy.

Vô duyên vô cớ lấy đồ của người khác thì phải xin lỗi người ta một tiếng chứ." Lục Tranh nói.

Từ nhỏ đến lớn Tiết Linh Linh đã quen thói đanh đá tùy hứng, trước giờ chưa từng phải xin lỗi ai lần nào.

Nay Lục Tranh vì một thằng oắt mà nặng lời cô nhóc, lại còn bắt cô nhóc cúi đầu xin lỗi, khiến cô nhóc bẽ mặt trước nhiều người thế này, Tiết Linh Linh cảm thấy cực kỳ oan ức.

"Em không xin lỗi! Em có làm gì sai đâu! Hơn nữa cậu ta còn đánh em, cậu ta mới là người phải xin lỗi ấy!"

Thấy Lục Tranh có vẻ hơi bất ngờ, cô nhóc vội nói tiếp: "Không phải mọi người đều bảo anh cũng không thích cậu ta ở đây à? Em rõ ràng là đang giúp anh, vậy mà anh còn mắng em!"

Thẩm Thần vốn đang cúi đầu kiểm tra xem máy chụp ảnh có bị hư hỏng gì không, nghe đến đây, cậu bỗng cảm thấy sống mũi cay xè, đôi mắt cũng rưng rưng.

Lục Tranh quay đầu, nhìn thoáng qua Thẩm Thần, thấy cậu vẫn cúi đầu im lặng không nói lời nào, anh có chút nghi ngờ hỏi: "Em đánh thật à?"

Im lặng một lúc, Thẩm Thần mới lí nhí trả lời, chỉ đủ để Lục Tranh nghe được: "Em chỉ đẩy, bạn ấy, một cái.

Sau đó, bị các bạn ấy, đánh lại." Giọng cậu rất ấm ức, như sắp khóc đến nơi.

Lúc này, Lục Tranh mới để ý thấy trên cánh tay cậu có mấy chỗ thâm tím nhẹ.

Anh nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng hẳn.

"Mấy đứa kia, hôm trước những đứa nào đánh Thẩm Thần, đứng ra đây." Anh bỗng nhiên chỉ tay về phía đám nhóc.

Mấy đứa nhóc bị chỉ bất ngờ, co rúm người lại, nhưng dưới ánh nhìn chằm chằm lạnh lùng của Lục Tranh, mấy thằng nhóc trong số đó chỉ đành cúi đầu sợ hãi bước ra.

"Xin lỗi." Lục Tranh lên tiếng.

Mấy thằng nhóc nhìn nhau, cuối cùng vẫn là cúi người thi nhau xin lỗi Thẩm Thần.

Tụi nó rất sợ Lục Tranh, nên đương nhiên cũng không dám làm trái ý anh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!