Thẩm Thần chống cánh tay bò dậy, thật ra, cậu không hề khóc nháo như trong suy nghĩ của đám trẻ con ấy, cậu chỉ hơi đỏ mắt nhìn theo bóng lưng bọn họ càng đi càng xa.
Đồ vật mình yêu quý nhất bị đoạt đi, cho dù Thẩm Thần có nhút nhát tới cỡ nào đi nữa cũng sẽ nghĩ hết cách để lấy về.
Cậu không quen thuộc nơi này, bọn họ đi rồi cậu cũng chẳng biết phải đi đâu để tìm họ nữa.
Chạy về nói cho mẹ sao? Nhưng bà ấy rất ghét cái máy chụp ảnh đó, chắn chắn sẽ không đi lấy nó về giúp cậu.
Vậy còn ông Lục thì sao? Thẩm Thần nghĩ chắc chắn ông ấy sẽ giúp cậu.
Nhưng không khéo là hôm qua ông ấy có việc đi rồi, hẳn là tuần sau mới trở về.
Đầu óc Thẩm Thần loạn thành một đoàn, sau khi cậu loại bỏ dần từng người, cũng chỉ còn dư lại một mình Lục Tranh.
Nhưng lúc nãy Tiết Linh Linh kia đã nói Lục Tranh không thích cậu, cho nên sẽ không giúp cậu đâu.
Cậu cũng biết Lục Tranh không thích mình.
Cũng phải, vì trên thế giới này, người thích cậu cũng chẳng được mấy người.
Nhưng mà, chiếc máy chụp ảnh duy nhất bố để lại cho cậu đã bị người ta lấy đi mất rồi, cho nên dù anh có chịu giúp hay không, cậu cũng phải thử một lần.
Chập tối chiều thứ sáu, Lục Tranh về nhà.
Sắc trời dần tối đi, sau khi Thẩm Thần ăn cơm xong, cậu thấy Lục Tranh đi lên lầu, nhưng cậu không dám đi gõ cửa phòng của anh, nên chỉ có thể ngồi trên ghế sô pha giả vờ xem TV.
Hơn một giờ sau, anh đi xuống lầu, lúc này anh đã thay bộ đồ mới, bộ đồng phục ban đầu đã đổi thành bộ đồ mặc trong nhà đơn giản và thoải mái.
Cậu nghe thấy tiếng anh hỏi lão Mạc: " Khi nào ông về vậy chú?"
"Có lẽ là ba ngày nữa."
"Dạ." Anh không nói gì nữa, xoay người đi ra ngoài.
Dáng người Lục Tranh vừa cao, chân lại vừa dài, khi bước đi rất nhanh, lúc Thẩm Thần chạy ra ngoài thì anh đã cách cậu một khoảng khá xa.
Ánh trăng trong trời đêm hiện ra sau đám mây đen đặc, soi xuống mặt đất kéo dài chiếc bóng của anh.
Thẩm Thần im lặng bước đi theo sau lưng anh, cậu đang không biết có nên gọi anh lại hay không.
Cậu sợ Lục Tranh, nhưng cậu không thể không ép bản thân đến gần anh.
Đi được một lúc, Thẩm Thần thấy anh rẽ vào một mảnh đất trống, trên mặt đất đặt rất nhiều dụng cụ vận động, anh đi vài bước rồi phóng người lên một thanh xà đơn màu xanh sẫm.
Anh đưa lưng về phía cậu nên Thẩm Thần không biết anh đang làm gì, cậu nghĩ chắc là anh ăn cơm xong nên ra ngoài thư giãn một chút.
Thế là, cậu lấy hết can đảm bước về phía anh.
Thẩm Thần đi đến cạnh thanh xà đơn mà Lục Tranh đang ngồi, cậu ngẩng đầu lên nhìn anh: "Lục..."
Vừa ngẩng đầu lên, lập tức thấy được anh đang làm gì.
Một tay anh đặt trên đầu gối trái, tay còn lại dùng ngón trỏ và ngón giữa kẹp lấy một điếu thuốc đang cháy.
"..."
"......"
Sau một lúc im lặng, cuối cùng Lục Tranh mở lời trước: "Sao em lại ở đây?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!