Bởi vì Thẩm Thần bất ngờ trở về, cậu cùng ăn cơm tối với mọi người.
Dì Từ bận rộn ở trong phòng bếp, Thẩm Thần đã quen đứng bên cạnh trợ giúp.
"Được rồi được rồi, con mau đi ra ngoài nghỉ ngơi, một mình dì có thể làm được." Dì Từ cười cười nói.
Thẩm Thần ở bên cạnh rửa rau: "Không sao ạ, dù sao con cũng đang rảnh, con có thể ở đây học trù nghệ của dì."
"Thằng bé này......"
"Con rửa xong rồi, cái này làm sao ạ?" Thẩm Thần đem rau đã rửa sạch đặt trên thớt.
"Cái này...." Dì Từ vừa định mở miệng liền nghe tiếng xe ở bên ngoài, hướng ra ngoài cửa sổ nhìn: "A Tranh đã về rồi sao?"
Thẩm Thần theo tầm mắt của dì Từ nhìn ra hướng cửa sổ, vừa lúc thấy đuôi xe ngang qua.
Dì Từ: "Con mau ra ngoài nhìn xem có phải là A Tranh đã về rồi không?"
Thẩm Thần ngoan ngoãn nghe lời, gật gật đầu.
Nghe tiếng xe dừng lại ở cửa, Thẩm Thần rút một mảnh giấy vừa đi về phía trước vừa lau tay.
Dinh Dong – Tiếng chuông cửa reo lên, Thẩm Thần chạy nhanh vài bước mở cửa ra.
Mặt trời sắp lặn, ánh nắng chiều tà ùa vào khi cánh cửa vừa mở.
Thẩm Thần nhìn thấy một người đàn ông đang đứng ở cửa che khuất ánh sáng.
"Tôi quên mang chìa khóa." Anh nói.
Thẩm Thần sững người một chút, di chuyển qua một bên nhường lối cho anh, người đàn ông ở ngoài cửa đi vào.
Anh đi ngang qua cậu, đang là mùa xuân nhưng Thẩm Thần cảm thấy mùi gió lạnh của mùa đông.
Cậu lặng lẽ nhìn anh, có lẽ anh vừa mới từ quân đội trở về, đồng phục quân đội màu xanh đậm, khoác lên trên người anh, nhìn anh càng đẹp trai hơn.
Chiếc quần quân đội ôm sát hai chân anh, thon dài và thẳng tắp, tỏa ra hơi thở của sự cấm kỵ làm người ta không thể giải thích.
Hướng lên trên, đó là lưng và bờ vai nam tính có quân hàm ngôi sao nam cánh trên vai.
"Trong nhà hòm thuốc để ở đâu vậy?" Đột nhiên anh quay người lại, Thẩm Thần nghe anh hỏi có chút sững sờ, lập tức thu hồi ánh mắt.
Lục Tranh: "...."
Thẩm Thần quay lưng về phía sau, cậu tự nhủ với chính mình, cậu đúng thật là có tật giật mình mà?
Lục Tranh: "Thẩm Thần?"
"Ah! dì, dì Từ để ở trong thư phòng! Để em đi lấy cho anh!" Thẩm Thần không dám nhìn anh, vội chạy đến thư phòng.
Chạy vào thư phòng, cậu không dám đối mặt với Lục Tranh, Thẩm Thần có chút ảo não.
Cậu đưa bàn tay chạm vào má thử nhiệt độ mặt mình, chỉ là nhìn anh mặc quân phục quân đội thôi mà, trước kia cũng không phải chưa từng thấy qua, đỏ mặt cái gì chứ....
Thẩm Thần yên lặng mà đem mặt dán ở trên cửa thư phòng một lúc, chờ cho nhiệt độ trên mặt dần trở lại bình thường, cậu mới chầm rãi mang hòm thuốc đi ra ngoài.
"Đây ạ."
Lục Tranh cầm lấy: "Cảm ơn."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!