Chương 13: (Vô Đề)

Xe rất nhanh đã chạy đến cửa nhà, Lục Tranh và Thẩm Thần xuống xe, Quý Nhiễm lại lái xe đưa Cửu Dạ về nhà anh ta.

Thẩm Thần đẩy cửa đi vào nhà, vừa vào đã nhìn thấy Lục Tinh Di vẫn duy trì tư thế nằm dài trên sô pha xem TV như lúc nãy.

Cậu ta vừa nhìn thấy Lục Tranh liền lật đật bật người dậy như cái lò xo, trợn mắt nhìn chằm chằm Lục Tranh: "Anh?"

Lục Tranh bước qua: "Ông nội đâu rồi?"

"Trong thư phòng ấy! Để em đi gọi ông!"

"Ừ."

Từ nhỏ đến giờ Lục Tinh Di luôn sợ Lục Tranh, vậy nên tuy là trong lòng cậu rất kích động, nhưng vẻ mặt vẫn đâu ra đó rất đàng hoàng.

Cậu ta chạy chậm tới thư phòng: "Ông ơi! Anh về rồi nè!"

Cao giọng gọi, giống như muốn để tất cả mọi người trong nhà đều nghe được vậy.

Lục Tranh vẫn bình tĩnh như cũ, không, phải nói là anh còn bình tĩnh hơn mấy năm trước nữa, thậm chí mỗi một hành động của anh đều khiến người ta cảm nhận được sự lạnh lẽo trên người mình.

"Thành tích dạo này thế nào?"

Thẩm Thần vẫn còn đang đắm chìm trong thế giới của mình, cậu không ngờ được anh bỗng nhiên lại hỏi như vậy, Thẩm Thần hơi sững sờ một lúc, rồi nói: "Cũng, cũng được ạ."

"Cấp 3 khó hơn cấp 2 nhỉ?"

"Có chút ạ, hồi đó, anh cũng thấy cấp 3 khó hơn ạ?"

Thẩm Thần bối rối không biết nói gì, Lục Tranh nghe thế khẽ cong môi cười: "Tôi không cảm nhận ra."

Thẩm Thần: "...... Oh."

Quả nhiên là một câu hỏi ngu ngốc mà, đoán chừng với bộ não của anh chắc cũng không cảm thấy cấp 3 có chỗ nào khó đâu.

Lục Tranh cảm thấy bộ dạng cau mày của cậu có hơi buồn cười, nhưng anh cũng không biểu hiện ra mặt, chỉ nói: "Có lẽ là có hơi khó, nếu em thấy không hiểu có thể đăng kí vài lớp học thêm, Cửu Dạ lúc trước cũng như thế."

"A...... Vâng ạ." Thẩm Thần im lặng một lúc, lại nói: "Đúng rồi, em nghe ông nói học ở chỗ anh rất mệt, bình thường các anh hay làm gì ạ?"

"Bình thường? Cũng tập huấn như lúc ở sân huấn luyện vậy, chỉ là sẽ khắc nghiệt hơn một chút." Lục Tranh nói xong, bất ngờ liếc nhìn Thẩm Thần, anh phát hiện lúc cậu nói chuyện đã trôi chảy hơn ngày trước rồi.

"Thẩm Thần."

"Dạ?"

"Có món quà tặng em."

Thẩm Thần hơi sửng sốt: "Cho em ạ?"

"Ừm, tôi lấy ở chỗ một người bạn, còn đang để trong vali...." Lục Tranh vừa định đứng dậy đi lấy, bên này Lục Trí Minh vừa đi từ phòng ra: "A Tranh."

Lục Tranh nhìn Lục Trí Minh, sau đó quay đầu lại nói: "Tối nói chuyện sau nhé."

Thẩm Thần ngây ngốc gật đầu.

Anh đây là, mang quà về cho cậu sao?

Tiếp theo đó là các màn chào đón Lục Tranh, hôm nay dì Từ nấu rất nhiều món ngon, mọi người tụ họp lại ăn một bữa cơm sum vầy.

Lục Tranh rất ít khi nói chuyện, cơ mà khi có người hỏi chuyện trong quân ngũ anh vẫn kiên nhẫn trả lời.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!