Chương 12: (Vô Đề)

Ba năm này Thẩm Thần thay đổi rất nhiều.

Tống Từ vẫn còn nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy cậu, cậu là một thằng nhóc vừa lùn vừa ốm, da dẻ vàng vọt lại còn suy dinh dưỡng.

Nhưng hiện tại, cậu không chỉ cao bằng Tống Từ vốn cao hơn cậu cả hai cái đầu, làn da cũng đã trắng trẻo hơn nhiều so với năm đó.

Gương mặt tuy là vẫn nhỏ nhắn như cũ, nhưng không còn khiến mọi người cảm thấy cậu suy dinh dưỡng nữa, ngược lại là trắng trắng mềm mềm, dường như có thể véo ra nước vậy.

Con trai lớn thì sẽ thay đổi.

Tống Từ thân là bạn cùng bàn hai năm, lại thêm một năm bạn cùng lớp của Thẩm Thần cảm nhận sâu sắc được câu này.

Chỉ là hôm nay, Thẩm Thần lại càng thay đổi nhiều hơn.

Sáng sớm hôm nay, lúc thấy Thẩm Thần bước vào lớp, Tống Từ xem mà chẳng chớp mắt lần nào.

Mái tóc thẳng lúc trước của cậu giờ đã thành kiểu xoăn nhẹ, khẽ rối trên trán, nếu lúc trước trông cậu chỉ là tuấn tú ngoan ngoãn, thì bây giờ có vẻ càng thêm điển trai, cuốn hút.

Vì vậy lúc cậu bước vào, không chỉ có Tống Từ, mấy vị huynh đài trong lớp cũng liên tục quay đầu lại nhìn.

"Cậu....." Tống Từ đến bàn cậu, ngập ngừng nói: "Có, có phải là Trúc Lan Khuê ép cậu đi làm tóc không?"

Vẻ mặt Thẩm Thần bỗng chốc đỏ lên, chỉ là cậu vẫn bình tĩnh nói: "Không phải, là tớ tự muốn đi."

Tống Từ ho nhẹ, bối rối gãi ót: "À, vậy thôi."

Thẩm Thần: "........"

"Cũng đẹp lắm đó."

"...... Oh."

Sau khi lên cấp 3, Tống Từ và Thẩm Thần không còn ngồi cùng bàn nữa, chỉ là hai người vẫn còn ngồi gần nhau, cậu ta trở thành bạn bàn sau của cậu.

Tống Từ cảm thấy mấy hôm nay Thẩm Thần hơi thay đổi, chỉ là ngoài việc đổi kiểu tóc ra cậu cũng không rõ còn chỗ nào nữa.

Cậu cảm thấy, hình như Thẩm Thần lại đẹp hơn một chút.

Chiều nay sau khi tan học, Tống Từ hỏi Thẩm Thần có muốn đến thư viện làm bài tập không.

Bình thường Thẩm Thần rất ít khi từ chối đi thư viện, nhưng không ngờ là, lần này cậu lại không hề do dự mà nói "không".

Tống Từ: "Sao thế, cậu có việc à?"

Thẩm Thần cúi đầu thu dọn sách vở cho vào cặp: "Ừ, trong nhà tớ có việc, nên muốn về sớm chút."

"Vậy à."

"Đi trước đây." Thẩm Thần đeo cặp lên lưng, nhanh chóng rời khỏi phòng học.

Tống Từ nhìn bóng lưng của cậu, hình như cậu vội lắm, ngay cả dây giày bị lỏng ra cậu cũng không dừng chân để buộc lại nữa.

Sau khi Thẩm Thần xuống xe, cậu vội vàng chạy về nhà.

Lúc chạy đến cửa nhà, cậu lại bình tĩnh dừng lại.

Hai tay siết chặt quai đeo cặp, Thẩm Thần hít sâu một hơi, sau đó đẩy cửa đi vào.

Trong phòng khách vắng vẻ, chỉ có một mình Lục Tinh Di ngồi trên sô pha xem TV.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!