Chương 13: (Vô Đề)

Sau ngày hôm đó, tinh thần Giang Dã dường như trở nên không bình thường.

Hắn cầm theo một con dao, xông thẳng vào văn phòng của Giang Đình Thâm.

Giang Dã bị bảo vệ khống chế, nhưng Giang Đình Thâm vẫn bị hắn rạch một nhát sâu hoắm vào cánh tay.

Lúc tôi đến viện thăm anh, không ngờ bố mẹ Giang Dã cũng ở đó.

Bố Giang Dã liếc mắt nhìn, nói:

"Giang Đình Thâm, việc này cậu làm không được tử tế lắm rồi đấy."

Giang Đình Thâm mỉm cười:

"Vậy con trai ông đâm tôi một nhát thì tử tế lắm à?"

"Cậu muốn bao nhiêu cổ phần công ty thì mới có thể ký giấy hòa giải tha cho nó?"

"Ngại quá, không thể hòa giải."

Mẹ Giang Dã nước mắt giàn dụa cầu xin:

"Cậu tha cho con tôi được không? Gần đây trạng thái tinh thần của nó không được ổn định, ngày nào cũng nhốt mình ở trong phòng không chịu ra ngoài…"

Giang Đình Thâm lạnh lùng nhìn họ:

"Trước đây lúc ở nhà họ Giang, mấy người tha cho tôi sao?"

Bố Giang Dã sửng sốt:

"Không phải cậu… quên hết rồi sao…"

Giang Đình Thâm cười lạnh:

"Đó là tôi lừa mấy người đấy, vậy mà cũng tin được à?"

Nói xong, anh hơi nghiêng đầu, đưa mắt ra hiệu cho vệ sĩ ngoài cửa.

Vệ sĩ nhanh chóng mời bố mẹ Giang Dã ra ngoài.

Họ mới vừa bị mời đi chưa được bao lâu, tôi đã nghe thấy tiếng xôn xao hỗn loạn ở bên ngoài.

Trợ lý của Giang Đình Thâm đẩy cửa đi vào:

"Giang Dã bị bạn cùng phòng giam sờ mó nên đã tự sát, giờ đang cấp cứu, mẹ hắn vừa nhận được điện thoại đã ngất xỉu rồi. Giang Đình Thâm khẽ cụp mắt:"Biết rồi, cậu ra ngoài đi.

"Cửa phòng bệnh khép lại, tiếng ồn ào bên ngoài cũng bị cách ly, xung quanh trở nên yên tĩnh. Từ lúc bước vào phòng, tôi vẫn giữ khuôn mặt trầm ngâm, không nói một lời."Em sẽ rời khỏi tôi sao?

"Giang Đình Thâm đột nhiên hỏi. Không biết có phải ảo giác của tôi không, nhưng trong khoảnh khắc đó, vẻ lạnh lùng của anh phảng phất chút yếu đuối. Anh cười tự giễu:"Em không muốn ở bên một người đầy toan tính như tôi, tôi có thể hiểu.

"Tôi ngồi xuống cạnh giường, không nói gì, chỉ chậm rãi gọt vỏ táo. Anh chăm chú nhìn tôi gọi vỏ táo, vẻ mặt phức tạp nhìn tôi."Sao em không nói lời nào?Sốt ruột rồi à? Vậy sốt ruột thêm chút nữa đi...

"Tôi ngước mắt nhìn anh:"Nghe tin anh bị đâm một nhát, tôi cũng sốt ruột lắm đấy.

"Anh dường như bật cười, không nói thêm, chỉ im lặng nhìn tôi."Sao không hỏi tôi có rời xa anh nữa không?Không phải em thương tôi bị đâm một nhát sao? Tôi ngu gì mà hỏi lại nữa chứ.

"Tôi đưa quả táo gọt xong cho anh:"Anh mưu mô thật đấy, hồi ở Mỹ tôi bị cướp, anh còn tay không hạ gục hai tên cướp kia, sao lần này lại để Giang Dã đâm trúng một nhát thế?

"Anh cắn một miếng táo, thản nhiên đáp:"Nếu tôi không cố tình để bị thương để tống hắn vào đó, người tiếp theo hắn nhắm đến sẽ là em.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!