Rạng sáng, tôi được Giang Đình Thâm dẫn ra khỏi Tập đoàn Giang thị.
Nghe bảo vệ trước cửa nói, đêm qua Giang Dã đập phá cả văn phòng, thư ký Lâm sợ đến mức khóc nức nở.
Dù biết hắn phát điên là vì tôi, nhưng trong lòng tôi không hề gợn sóng.
Vì tôi và hắn sớm đã chẳng còn liên quan gì đến nhau rồi.
Tôi tưởng Giang Dã sẽ chủ động đề nghị giải trừ hôn ước, nhưng không ngờ hắn lại chia tay Lâm An Nghiên.
Còn tôi đã không ít lần nói với ba rằng tôi sẽ không lấy Giang Dã, nhưng ông hoàn toàn bỏ ngoài tai.
Khi tôi mở tiệc chiêu đãi khách hàng, tôi vô tình gặp cậu em trai cùng cha khác mẹ của Hứa Tử Vĩ ở phòng bên cạnh.
Nghe nói hiện tại ngày nào cậu ta cũng chẳng khác gì một con chó bám theo Giang Dã.
Làm tôi càng ghét cậu ta hơn.
Khi lướt qua nhau ở hành lang, tôi thậm chí còn không buồn chào hỏi.
Không ngờ cậu ta lại túm cánh tay tôi, kéo tôi vào phòng vệ sinh, sau đó khóa trái cửa từ bên ngoài.
"Xin lỗi chị gái nhé, anh Dã muốn tìm chị tâm sự, chị cứ trốn mãi nên mới đành dùng cách này thôi."
Túi xách của tôi bị cậu ta cướp mất, không có điện thoại, tôi chỉ còn cách đập cửa thật mạnh.
Càng đập mạnh, đám công tử ngoài kia càng cười lớn.
Rất nhanh sau đó Giang Dã đi đến, hắn mở cửa, sắc mặt âm trầm nhìn tôi.
"Hứa Mộc Tô, anh biết mấy năm em ra nước ngoài đã ở cùng người khác, anh cũng vậy, chúng ta coi như huề nhau."Nhưng em phải nói cho anh biết gã đó là ai?
Hắn dám động vào người của anh, anh nhất định phải khiến hắn trả giá.
"Tôi lạnh lùng nhìn hắn:"Anh có bệnh à? Tôi và anh đã chấm hết từ lâu rồi.
"Giang Dã đỏ mắt nhìn tôi, hung dữ nói:"Má nó anh đúng là có bệnh đấy, biết em phản bội, anh vẫn còn muốn kết hôn với em.
"Anh với em chấm hết là sao hả?"Đợi lát nữa em sẽ cầu xin tôi có quan hệ với em thôi."
Hắn cầm ly rượu người bên cạnh đưa đến, cho thêm thứ gì đó vào trong, sau đó bóp cằm tôi, đổ rượu xuống cổ họng tôi.
Chẳng bao lâu sau, toàn thân tôi mềm nhũn, trong cơ thể dâng lên một cảm giác nóng bức khó tả.
Tôi biết rõ hắn đã ép tôi uống thứ gì.
Nhưng tôi không ngờ, hắn lại có thể dùng thủ đoạn bẩn thỉu như vậy đối với tôi.
Giang Dã từ trên cao nhìn xuống tôi:
"Nói anh nghe, thằng nào dám cướp người của nhà họ Giang, nói đi rồi sẽ giúp em, dù gì chúng ta cũng phải kết hôn mà."Còn nếu em không nói, anh sẽ ném em ra ngoài cửa quán bar.
"Không phải thích cắm sừng anh sao? Anh cho em cắm thoải mái đấy."
Tôi đẩy hắn ra, bắt đầu chạy ra bên ngoài.
Gặp một nhân viên phục vụ đang mang đồ ăn lên, tôi cố cầu cứu:
"Họ bỏ thuốc tôi, làm ơn giúp tôi báo cảnh sát…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!