Chương 91: (Vô Đề)

Giang Ảnh vừa vào nhà thì chuông điện thoại vang lên, cô thay dép nghe điện thoại, thuận tay cất chìa khóa trước cửa, tay cầm điện thoại đặt bên tai rồi bước vào nhà.

Giọng nói của Trác Thành ở đầu dây bên kia vô cùng thoải mái vui vẻ:

"Hôm nay anh tan làm sớm, anh đi đón con trước, sau đó cùng con đi đón em nhé?"

"Em đã về đến nhà rồi."

Giang Ảnh nói với Trác Thành:

"Em chờ hai cha con anh ở nhà, anh mau đi đi, đường tắc lắm, muộn một chút không chừng con lại khóc, khóc rồi anh không dỗ được đâu đó".

Kết quả là Giang Ảnh nói đúng phóc, buổi chiều thứ sáu vào giờ cao điểm nên trên đường chật như nêm cối, dù Trác Thành xuất phát từ công ty sớm hơn nửa tiếng thì vẫn đến nhà trẻ muộn một hồi lâu.

Anh xuống xe bước nhanh tới cửa, từ xa anh đã nhìn thấy bé con đang được cô giáo nắm tay nhỏ đứng trước cánh cổng sắt nhỏ chạm khắc, nơi đón các bạn nhỏ, tròn xoe mắt nhìn về hướng cha mẹ đến đón mình, vẻ mặt lã chã chực khóc, tay nhỏ kia nắm lấy vạt váy, đôi mắt tròn ngấn nước, cái miệng nhỏ nhắn bĩu ra như muốn khóc.

Trác Thành thấy có điềm, ba bước thành hai đi tới trước mặt bé con:

"Thực xin lỗi ba đến muộn, chúng ta về nhà thôi."

Cô bé nghe thấy giọng cha, càng thêm tủi thân, nước mắt như hạt đậu rơi xuống từng dòng, giọng nói nhỏ bé bụ bẫm rất đáng thương:

"Sao bây giờ ba mới đến? Mọi người về hết rồi, con còn tưởng ba đã quên con rồi, hu hu hu."

Trác Thành vội xoay chuyển tình thế, anh duỗi tay bế bé con lên vỗ về, sau khi cảm ơn cô giáo thì chuẩn bị bế bé trở về xe, dù sao cũng có thể dùng đồ ăn vặt dỗ dành bạn nhỏ.

Bé con đưa tay xoa xoa khuôn mặt, trước khi đi còn không quên chào tạm biệt cô giáo, nước mắt lưng tròng vẫy vẫy tay nhỏ: Tạm biệt cô giáo.

"Ngôn Ngôn thật ngoan, ngày mai gặp lại con nhé!"

Cô giáo không nhịn được cười vẫy tay với bé.

Trác Ngôn nữ sĩ đã cư xử rất đúng mực trước mặt giáo viên ngay cả khi bé đang rơi nước mắt, nhưng ra khỏi khuôn viên trường học thì không dễ nói chuyện như vậy đâu nha.

Ba đã hứa hôm nay sẽ đón bé nhưng lại đến muộn, sau khi lên xe ba vẫn yêu cầu bé ngồi vào chỗ ngồi an toàn mà không ôm bé!

Nỗi đau nhân đôi này sắp đánh gục cả thể xác và tinh thần non nớt của bé con Trác Ngôn, vì vậy bé tức giận một mạch về đến nhà, hai má phồng lên, đôi mắt như hai quả nho đen chực trào ra những giọt nước mắt thương tâm, tầm nhìn mơ hồ đến nỗi cô không thể nhìn thấy ba mình đang cầm những món ăn vặt bên cạnh trêu chọc bé.

Trác Thành chịu khuất phục cả chặng đường, cuối cùng Trác Ngôn nữ sĩ cũng không phụ lòng mong đợi của anh mà đồng ý chấm dứt chiến tranh, bé chấp nhận lời cầu hòa của anh bằng túi dồ ăn vặt, trên mặt vẫn còn đọng nước mắt, vừa mới khóc một trận nên hiện tại không thể cười lớn được, chỉ vụng trộm nhấp nhấp cái miệng nhỏ, bên mặt hiện ra lúm đồng tiền giống hệt Giang Ảnh, yên tĩnh vài phút đã chịu không được mà ngủ mất.

Khi Trác Thành ôm bé vào nhà, Giang Ảnh đã dọn bữa tối và đang ngồi ở bàn ăn chuẩn bị cơm cho bé con. Vừa xem video hướng dẫn trên điện thoại di động, cô vừa nắm cơm, rong biển và bông cải xanh thành hình gấu trúc bỏ vào đĩa ăn của bé.

Nghe thấy tiếng mở cửa, cô đứng dậy ra đón, cô bé choàng tỉnh trên vai cha, nước mắt trên mặt đã sớm khô, tay nhỏ vứt bỏ túi đồ ăn vặt vừa vơ vét hết vào người, duỗi cánh tay mập mạp của bé mang theo tiếng khóc nức nở, đòi mẹ bế.

Giang Ảnh ôm lấy bé con Ngôn Ngôn từ trong tay Trác Thành, trêu chọc bé:

"Ôi, con gái có vẻ nặng hơn buổi sáng một chút đó nha, ở nhà trẻ có đồ ăn ngon gì vậy nè?"

Bé con mang bụng bất bình chuẩn bị lời nói trong đầu muốn trở về cáo trạng với mẹ, nghe Giang Ảnh nói thì sững sờ một lúc, theo đề tài của mẹ, đưa tay vỗ vỗ lên cái bụng tròn trịa nhỏ bé:

"Đùi gà lớn ạ! Ngôn Ngôn ăn cơm với đùi gà lớn đó mẹ!"

"Giỏi quá! Con là một bạn nhỏ ăn cơm siêu cấp ngoan ở trường mẫu giáo có phải không nào?"

"Vâng! Con thích ăn cơm lắm." Vừa về đến nhà, Trác Ngôn nữ sĩ đã rúc vào vòng tay đầy hương thơm của mẹ và lắng nghe những lời khen ngợi, bé rất thoải mái trò chuyện với Giang Ảnh.

Nhìn thấy Giang Ảnh dùng vài ba câu nói đã có thể giải quyết một tai nạn có khả năng phát sinh, Trác Thành thở phào nhẹ nhõm.

Đi theo hai mẹ con hai bước, tiến lên ôm lấy Giang Ảnh, Giang Ảnh đưa tay vỗ vỗ vào vai anh:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!