Đến chủ nhật, Giang Ảnh và Trác Thành đi xem triển lãm nghệ thuật như đã hẹn..
Triển lãm tranh được tổ chức ở Như Họa Lang ở phía bắc thành phố, đây là một phòng tranh tư nhân cao cấp rất nổi tiếng.
Không giống như một trung tâm nghệ thuật thông thường hoặc phòng triển lãm, Như Họa Lang ở trong một đình viện nhỏ, yên tĩnh tĩnh mịch, bố trí tinh xảo lịch sự tao nhã.
Chủ đề của cuộc triển lãm tên là Nhiễm, Giang Ảnh nhìn thấy trên hai bức thư mời Trác Thành cầm về.
Tên chủ đề triển lãm trùng với tên họa sĩ, trên giấy mời mạ vàng có viết tên họa sĩ bên cạnh chủ đề triển lãm: Phó Nhiễm, cô chính là người vợ quá cố của Tạ Tử Minh.
Giang Ảnh khẽ vuốt ve chữ trên thư mời, thở dài, khoác tay Trác Thành, cùng anh bước vào Như Họa Lang.
Hai bên lối vào trong sân có rất nhiều cây cỏ, một số cây đã héo úa ngả vàng, nhưng hình dáng và cách cắt tỉa khá thoải mái và trang nhã. Bước vào phòng triển lãm, cây thông cảnh tinh xảo đã khiến không khí phòng trưng bày vốn đã thú vị lại được nâng lên một tầm cao mới.
Ở cửa phòng phòng triển lãm có viết lời giới thiệu về buổi triển lãm, không có mô tả bao quát và dài dòng, chỉ có rải rác vài nét bút: Triển lãm phong cảnh kiến trúc của Phó Nhiễm, tiếp xuống dưới có vẽ mấy dòng mục lục, sau đó để lại một mẳng trống không.
Trong lúc Giang Ảnh và Trác Thành đang xem phần giới thiệu, Tạ Tử Minh từ trong sảnh triển lãm đi ra, đi thẳng đến chỗ hai người họ.
Ở thôn Tiên Quả từ biệt, Giang Ảnh đã lâu rồi chưa gặp lại Tạ Tử Minh. Anh ấy trông gầy và xanh xao hơn so với khi ở thôn Tiên Quả.
Khó lắm mới gặp, Giang Ảnh là người đầu tiên chào hỏi anh ta,
"Thầy Tạ, đã lâu không gặp."
Tạ Tử Minh sau khi nhìn thấy cô, trên mặt hiện lên nụ cười, cuối cùng cũng không còn lạnh lùng và xa cách như lúc nãy nữa,
"Ở thành phố B mọi chuyện đều tốt chứ?"
Giang Ảnh gật gật đầu, không tự giác nhìn về phía Trác Thành, Tạ Tử Minh thuận theo ánh mắt của cô chào hỏi với Trác Thành, Trác Thành thuận tay vỗ vỗ vai của anh,
"Triển lãm tranh tổ chức rất tao nhã, còn tốt hơn trước kia tôi xem qua."
Tạ Tử Minh nở nụ cười ngắn ngủi,
"Bên trong còn có rất nhiều, đa phần các bản vẽ của A Nhiễm tôi đều đem ra hết. Đợi lát nữa mọi người cứ từ từ xem."
"Mấy ngày nay tôi không thể rời khỏi triển lãm. Sau khi xong triển lãm này, tôi sẽ mời hai người ăn bữa cơm."
"Dù sao hiện tại xem ra, tôi tính ra là một nửa bà mối của hai người. Nếu không phải cậu tới thôn Tiên Quả tìm tôi, chỉ sợ cậu bây giờ còn lẻ loi trơ trọi một mình đến xem triển lãm."
Lời này nói ra cũng quá thẳng thắn rồi, Giang Ảnh mím môi cúi đầu cười, Trác Thành nhướng mày phản bác,
"Lời này của cậu có hơi gượng ép rồi đó, rõ ràng là cậu quên không có đi đón tôi, hại tôi bị ngã xuống dưới con dốc đấy chứ."
Lời nói của Trác Thành sinh động, bầu không khí ủ rũ vừa rồi bị đánh vỡ, mọi người nhẹ nhõm không ít, Tạ Tử Minh cũng hiếm khi có chút biểu cảm sinh động, bất đắc dĩ lắc đầu cười.
Khi ba người họ đang nói chuyện, một thiếu niên bước ra khỏi phòng triển lãm, đi đến bên cạnh Tạ Tử Minh, gật đầu với Giang Ảnh và Trác Thành, sau đó thấp giọng nói chuyện với Tạ Tử Minh:
"Anh rể, hai người vừa rồi đã xem xong tranh rời đi rồi, trước khi bọn họ rời đi còn quấn lấy muốn mua bức"Cư Dân Tiên Quả, em từ chối rồi.
"Nhưng em thấy bọn họ còn chưa từ bỏ đâu, có khả năng sẽ còn hỏi anh."
Tạ Tử Minh nghe xong lời này, cảm xúc trên mặt vừa rồi lắng xuống, chỉ còn lại vẻ u sầu,
"Bọn họ không biết đây là triển lãm nghệ thuật của A Nhiễm sao, đã sớm nói là không bán bất kỳ bức nào cả. Không cần để ý tới bọn họ."
Thiếu niên gật đầu, không nói gì nữa.
Cậu ấy giống Tạ Tử Minh, đều mặc âu phục trang trọng, cắt may vừa vặn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!