Trác Chính cũng không nán lại lâu, nói xong công việc sau đó lại hàn huyên vài câu rồi rời đi.
Sau khi anh đi, Trác Thành nhìn rượu trên bàn trà mà khi nãy hai người lấy từ quầy bar tới, nhất thời lại thở dài.
Trác Chính trước khi đi, hiếm hoi cảm thán với Trác Thành:
"Khi ông giao Trác Thị cho anh, đã dặn dò anh. Không mong nhanh chóng phát triển, cố gắng gìn giữ những thứ đang có là được."
Trác Chính nhấp một ngụm rượu,
"Lúc đó anh đang đắc ý, chưa từng để ý tới lời dặn dò của ông."
"Giao tới tay của anh, anh nhất định phải khai thiên lập địa, đánh chiếm từng bước lớn."
"Vì vậy nên mấy năm nay anh làm việc không ngừng."
"Hôm nay giờ phút này, mới có chút hiểu được câu nói kia của ông."
Trác Thành sau khi nghe xong đặt ly xuống,
"Em không thấy cách làm việc của anh có vấn đề."
"Ông tuổi đã lớn, cha thì cả đời không màng danh lợi. Nếu không nhờ có anh tiếp nhận, đã không có Trác Thị của ngày hôm nay."
Bên ngoài mọi người nói Tư bản Ngôn Sơn, Ngôn Sơn như núi. Thị trường đối với Ngôn Sơn tin tưởng nhiều như vậy, đương nhiên không tránh khỏi có liên quan tới Trác Thị hùng hậu sau lưng em.Mặc kệ người khác nói như thế nào, em vẫn đồng ý với cách làm của anh.
"Trác Chính nghe anh nói như vậy, nở nụ cười đầu tiên trong buổi tối hôm nay,"Xem ra ông lại nói đúng, huynh đệ đồng lòng, làm gì cũng dễ."
Hai người uống một hơi cạn sạch ly rượu.
—
Lúc nhận lời Trác Chính thì rất thoải mái, nhưng lúc sắp xếp công việc lại không đơn giản thoải mái như vậy.
Bắt đầu từ ngày hôm sau, Trác Thành bắt tay vào giải quyết các công việc trong tay ở Ngôn Sơn.
Những dự án khó giải quyết toàn bộ xếp lên phía trước, mấy ngày này anh sẽ tập trung xử lý.
Lịch họp của bộ phận đầu tư so với trước đây càng thêm dày đặc, số lượng các dự án đã thông qua tăng gần gấp đôi so với con số đã bão hòa trước đó.
Sở dĩ gấp gáp như vậy, cũng là bời vì Trác Thành muốn hoàn thành sắp xếp công việc ở Ngôn Sơn trong hai tuần.
Trác Chính một tháng sau khởi hành, như vậy mặt khác anh còn dư lại thời gian hai tuần thực hiện bàn giao với Trác Thị bên kia, tranh thủ Trác Chính vẫn còn ở đây, có chuyện gì cũng tiện gọi hỏi.
Về việc sắp xếp nhân viên anh rất nhanh đã quyết định, để Lương Cao Viễn của bộ phận đầu tư tiếp phía đối tác cao cấp.
Lương Cao Viễn lý lịch nghề nghiệp cực kỳ tốt, với tư cách là một VP có thâm niên làm việc luôn ổn định, hầu như chưa từng thất bại, cơ hội này Lương Cao Viễn có thể tiếp nhận được. (trong raw tác cũng viết VP mà không note, nên mình chỉ có thể đoán là từ viết tắt dùng cho trợ thủ đắc lực.)
Lại để Lương Cao Viễn lên thay hai người, Trác Thành rất yên tâm.
Sau khi tiếp nhận dự án bất động sản Trác Thị, anh sợ là mình sẽ không thoát thân nổi.
Vậy nên quyết sách của Ngôn Sơn bên này anh định sẽ giao cho Thẩm Tuấn, Lương Cao Viễn xử lý, anh rút khỏi vị trí giám đốc, chỉ xem báo cáo kết quả mà bọn họ nộp lên là được.
Hai tuần này bận thêm chút thì bận thêm chút đi, đừng để lại cho bọn họ bất kỳ dự án khó xử lý nào.
Chỉ là phía Giang Ảnh anh không có cách nào mỗi ngày cùng cô tan làm.
Đừng nói là đi qua đó, ngay cả gọi điện thoại cũng đều vội vội vàng vàng, anh bên này đang là giai đoạn đặc biệt, Giang Ảnh bên kia dự án mới cũng vừa bắt đầu, cũng không dễ dàng gì.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!