Chương 34: (Vô Đề)

Hai người họ ôm nhau một hồi trong bóng tối, đột nhiên cách đó không xa có tiếng mở cửa thang máy truyền lại.

Người từ thang máy đi ra khẽ hắng giọng một tiếng, làm cho đèn kích hoạt bằng giọng nói trong hành lang lại bật sáng, rồi sau đó bước chân càng xa dần, đi đến mái hiên hình vòm ở hướng bên kia của thang máy.

Cùng với âm vang của tiếng đóng cửa nghẹt thở, hành lang lại một lần nữa trở nên im lặng.

Bầu không khí yên tĩnh bị phá vỡ một chút, bóng tối nóng hầm hập và nhớp nháp trong nháy mắt được ánh đèn chiếu sáng, choáng ngợp không biết trốn đi đâu.

Giang Ảnh co người lại không tự nhiên hắng giọng.

Vừa lúc nãy mặt của Trác Thành và cô rất gần, trán chạm trán, hơi thở nóng rực phả vào má cô, cô cảm thấy gương mặt mình vừa mới nóng lên cách đó không lâu đã gần như lại đang nóng bừng.

Lúc này đã có một chút khoảng cách, nhưng Trác Thành vẫn không buông bàn tay đang nắm lấy vai cô.

Khụ… Giang Ảnh cắn cắn môi, thử mở miệng nói: Cái đó…

Xin lỗi. Trác Thành không đợi cô nói, đã nhận ra mình vẫn còn đang ôm Giang Ảnh, nên vội vàng buống tay.

Giang Ảnh thấy lời xin lỗi như mọt thói quen của anh thì lắc đầu nghiêm túc nói:

"A, không sao, không cần xin lỗi."

Khóe miệng Trác Thành cong cong, gật đầu nói: Được.

Vừa nói vừa chìa tay ra giúp Giang Ảnh chỉnh lại phần tóc mai trên trán mà cô vừa bị anh cọ tới rối cả lên.

Giang Ảnh mặc dù có chút bất ngờ trước động tác thân mật và tự nhiên như vậy của anh, nhưng cũng không né tránh, chỉ là có chút hơi ngượng ngùng gãi gãi tai.

Hai người nhất thời lại không nói gì, bóng đèn vàng và bóng đêm dường như lại nóng lên, Giang ảnh vội vàng lên tiếng.

"Ừm… chúng ta cứ… đứng ở đấy suốt sao? Hay là… đi vào trong phòng nói chuyện đi."

Vừa nói xong cô đã muốn nhanh chóng cắn đứt đầu lưỡi của mình, bản thân nghĩ cái quỷ gì vậy, vừa mới nói hẹn hò đi đã muốn mời vào phòng, không không… không tốt lắm thì phải.

May mắn là lí trí của Trác Thành vẫn còn tỉnh táo, sau khi chỉnh lại tóc trên trán cô, đã thu tay về rồi ho nhẹ một tiếng.

"Hôm nay muộn quá rồi, anh không vào nhà nữa."

"Em… vào nhà nghỉ ngơi sớm đi."

Giang Ảnh Ừ một tiếng, rồi chầm chậm tiến đến phía trước cửa nhà.

Chìa khóa có treo móc được lấy ra từ trong túi khi đi thang máy trước đó hơi trơn sau khi cầm rất lâu ở trên tay. Nên cô mở cửa hơi chật vật, bước vào trong sau đó quay đầu nhìn Trác Thành.

Trác Thành đứng trước cửa cúi đầu nhìn cô.

Cô thì ở trong cửa ngẩng đầu nhìn anh.

Tâm tình của hai người hôm nay thăng trầm rất lớn, biết rằng lúc này mọi chuyện đã lắng xuống, nhưng không hiểu sao bọn họ đều có một loại cảm khái về phần còn lại của cuộc đời.

Có thể là trong khoảnh khắc mà mong muốn trong lòng của mọi người trở thành hiện thực sẽ luôn có một vài bất an về hạnh phúc đi.

Trác Thành nhìn cô một lát, sau đó nhẹ nhàng cất tiếng tạm biệt,

"Ngủ ngon, bạn gái của anh."

Giang Ảnh sau khi nghe được cách xưng hô mới này thì có chút ngại ngùng mím môi, hai má lúm đồng tiền hiện lên trên má.

Trác Thành nhẹ nhàng gật đầu, nhìn dáng vẻ của cô thì bất đắc dĩ bổ sung thêm:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!