Anh vẫn ổn chứ? Cô rọi đèn xuống dốc, nghĩ một hồi rồi cũng chẳng gọi tên anh.
Vẫn ổn. Âm thanh của anh vọng qua màn mưa phùn lất phất rơi.
"Ném chiếc áo khoác ngoài của anh cho tôi." Giang Ảnh vừa nói vừa cởi áo khoác của mình.
Cái cây vừa nãy cô vịn ở phía bên tay phải con đường, cách con dốc bên trái một đoạn. Cô quay đầu nhìn vị trí của cây và hòn đá, khu vực đá rất trơn, buộc hai cái áo vào quanh gốc cây, để cô đứng vững hơn.
Giang Ảnh đã tìm được chỗ, quay đầu lại nhìn anh.
Cô tiến về hướng anh đưa tay tiếp lấy cái áo.
Đưa áo đây.
Tôi kéo anh lên.
Nhận chiếc áo mà Trác Thành ném lên, Giang Ảnh thắt chặt hai tay áo của anh và của cô thành một nút chết để làm dây thừng.
Cô cầm cái áo đã được thắt chặt rồi buộc thắt nút quanh gốc cây, dùng tay nắm lấy khuy áo, cố gắng kéo duỗi thẳng chúng rồi thăm dò con dốc. Cô không dùng hết sức ấn, mà trước tiên cô thử dùng một phần sức của mình để kiểm tra độ ổn định của sợi dây làm bằng áo.
Tạm thời không có vấn đề gì, cô chậm rãi thăm dò bên ngoài, một tay còn lại cầm điện thoại lên rọi.
Trác Thành đã quay người đối mặt vào con dốc, chuẩn bị sẵn sàng rồi nhìn về hướng cô. Qua kẽ hở của những hạt mưa tí tách và cây cỏ dưới tia sáng, cô không nhìn thấy rõ khuôn mặt anh.
Nhưng Giang Ảnh cơ bản đã nhìn thấy rõ vị trí và tình hình của con dốc. Cây cỏ dưới dốc tuy rậm rạp nhưng nếu nhìn kỹ có thể thấy một vài rễ cây chồi lên khỏi mặt đất, tuy không lớn nhưng dùng chân giẫm lên cũng không có vấn đề gì.
"Anh có thể với lấy tay tôi không?"
Giang Ảnh nhìn Trác Thành vẫn còn cách cô một khoảng, ra hiệu anh giơ tay ra.
Trác Thành cố hết sức nhích người lên, thử với tay lên nơi phát ra âm thanh và ánh sáng. Nhưng anh không thể nắm được gì ngoài những hạt mưa tí tách và ánh đèn rọi trên tay.
Chờ chút.
Giang Ảnh nhận ra khoảng cách giữa bọn họ quá xa, nói với Trác Thành.
Cô từ từ di chuyển xuống dốc, một chân giẫm lên con dốc. Cô nghĩ như thế sẽ rút ngắn được một đoạn khoảng cách.
Tuy nhiên, độ dài của chiếc áo buộc vào cây có hạn, cái áo cô đang cầm đã bị kéo thẳng ra. Tay kia thử với để kiểm tra khoảng cách, cô nhìn vào tay mình và nhận ra một vấn đề.
Một tay cô cầm điện thoại, nếu đặt điện thoại xuống đất thì không rọi đi đâu được. Tay còn lại của cô phải giữ cái dây làm bằng áo để không bị rơi. Vậy cô dùng tay nào để kéo người ta lên?
Mưa lất phất rơi, đầu óc Giang Ảnh như bị cơn mưa làm cho u mê. Chuyện gì thế này? Cô vừa lo lắng vừa không biết nên khóc hay cười, bàn tay giữ lâu, một bên vai cũng hơi tê cứng, cô đứng ở mép đường, nới lỏng bàn tay đang kéo cái áo, chuyển động cánh tay và cổ.
Tóc đuôi ngựa buộc sau đầu đưa qua đưa lại theo từng chuyển động.
Cái khó ló cái khôn, cô tháo dây buộc tóc ra.
"Tôi đến ngay đây, đợi chút." Cô nói vọng cuống dưới con dốc.
Cô buộc hai vòng dây buộc tóc vào tay, để điện thoại ở giữa khe hở của cánh tay và dây. Cô vui mừng vì chiếc dây buộc tóc này mới, đủ độ đàn hồi, có thể giữ chắc điện thoại.
Cô để đèn pin về phía trước, thử xem độ sáng.
Hiệu quả tốt, điện thoại được giữ chắc chắn và ánh sáng được chiếu theo đúng tầm nhìn của cô.
Thở phào nhẹ nhõm, cô một lần nữa bước lên chỗ cô vừa thử giẫm lên mà có thể với tay đến được điểm xa nhất.
"Anh thử giẫm lên bằng bàn chân không bị thương của anh được không, tôi sẽ với tay về phía anh." Giang Ảnh hướng xuống dưới con dốc nói.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!