Có một đoạn có vẻ bị tấn giang quét mất nên chị nhà xóa rồi=) t phải đi kiếm đủ nguồn để mò lại ấy, đoạn trong ngoặc sẽ là phần bị xóa nhe.
- -------------
Đi đến một nơi tương đối khuất, ẩn giữa một rừng thông nâu, Lâm Nhất buông cục đá và cốt chủy xuống, lại ném sọt trên lưng lên mặt đất, thả tay mò mẫm vào trong đũng quần.
Sau khi tới nơi này cậu liên tiếp gặp chuyện, vội vàng làm sao để thích ứng làm sao để sinh tồn, lại ngó lơ bầy con cháu.
Những thanh âm đó vừa lọt vào tai, như một đốm lửa ném vào đống củi khô, lạch tạch vang lên, bốc cháy.
[Tốc độ trên tay cậu tăng dần, nhanh dần, Lâm Nhất khép nửa mắt thoải mái thở dốc.
Đã kiềm mấy tháng rồi, rất cứng, sau mấy lần tuốt, cậu bắn ra một cách thoải mái.
Đặc hơn trước nhiều, có vẻ là ăn nhiều thịt, mùi có hơi tanh.
Lâm Nhất lấy vài chiếc lá lau bầy con cháu, sau đó nhìn lại, nên đi tắm rồi.]
Đá đá lá nát trên mặt đất, che lấp hết dấu vết lưu lại trên đó.
Sau khi giải quyết xong, bước chân Lâm Nhất nhẹ đi nhiều, cậu đổi hướng tiếp tục tìm kiếm thức ăn.
Trời quá lạnh, thú lẫn chim đều di cư hoặc ngủ đông cả, trong rừng lộ ra sự im lặng hoang vắng và chết chóc làm người ta tuyệt vọng.
Vừa đi vừa vung cốt chủy chém cỏ khô xung quanh, Lâm Nhất bị lạnh đỏ cả mũi, trên mặt còn bị trầy vài vệt máu, đầy chật vật.
Cậu ngừng trên một sườn dốc cao, chỗ trũng xuống có một đám cây nhỏ mọc thành cụm.
Vỏ màu vàng, cao đến eo, có các đốt thưa, phiến lá có đường vân dày màu trắng.
Cắt một cây cắn một miếng vỏ, nước bên trong ngọt lành, mắt Lâm Nhất sáng lên, lập tức dùng cốt chủy cắt một ít cột lại ném vào sọt.
Mỏng hơn cây mía, lại dày hơn móng tay, có lớp vỏ dày, thứ này có thể giữ rất lâu, đói bụng thì gặm một cây, hơn nữa nhai nát vỏ còn có thể làm củi đốt.
Lại đi một đoạn, Lâm Nhất đột nhiên dừng chân, không biết có phải là cậu ảo giác hay không, hình như lạnh hơn, âm lãnh.
Cánh rừng này rất lớn, Hùng thị canh giữ vad sinh sống, bọn Cáp Lôi cũng chỉ dám săn thú trong phạm vi giới hạn, trong rừng sâu quá âm u, không ai dám bước chân vào.
Lâm Nhất đứng tại chỗ nhìn lùm cây đan xen sâu thẳm, loại cảm giác quỷ dị ngay sau đó quái vật khổng lồ sẽ chạy ra nảy lên.
Tin sẽ có, không tin không có, cậu vẫn nên tạm thời tin một chút thì tốt hơn.
Tốc độ trở về còn nhanh hơn lúc đi, Lâm Nhất chạy tới hướng ra.
Chân dẫm lên dây leo héo, Lâm Nhất suýt thì ngã nhào.
Cậu khom lưng vừa muốn kéo dây leo ra, lại vào lúc này, qua giữa hai chân nhìn thấy trên mặt đất phía sau có một cái bóng thật lớn, bao phủ lấy hết cỏ cây.
Lông tơ trên lưng dựng thẳng lên, một giọt mồ hôi trượt xuống thái dương, chỉ có hơi thở và tim của bản thân là im lặng.
Cổ họng khô khốc, cậu quay đầu lại nhìn, cái gì cũng không có, tự mình dọa mình ra cả người mồ hôi.
Sau khi chạy ra, Lâm Nhất ngồi xổm ven đường bắt đầu nôn mửa, trong bụng không có bao nhiêu đồ ăn, thốc thốc cũng chỉ có thể nôn khan.
Mồ hơi trên mặt thấm vào vết trong miệng vết thương, đau đớn, Lâm Nhất trực tiếp nằm trên mặt đất nghỉ ngơi.
"Chết rồi?
"Giọng nói trên đỉnh đầu lạnh nhạt, Lâm Nhất nheo mắt, Bối Bối vẫn đeo cung, ánh mắt nhìn xuống cậu tràn ngập khinh thường."Kéo tôi một cái.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!