Chương 50: (Vô Đề)

Đứa nhỏ và đứa lớn vẫn luôn như hình với bóng, nhưng có vẻ như không tương thân tương ái, lại thấp thoáng có dấu hiệu tương ái tương sát.

Lâm Nhất thậm chí còn có ảo giác, mấy đứa con trai đáng yêu đang lén cậu tranh nhau cái gì đó...

Khi hai anh em mở miệng nói chuyện là cùng một ngày. Khi đó trời đã lạnh cóng, Lâm Nhất đang dùng khăn sợi thô* tắm nước nóng cho bọn nó. Nghe được giọng nói mềm mại thì sửng sốt một hồi lâu mới kêu to với Phục Phong.

Chờ khi bọn họ cùng ghé vào, con trai lớn thấp giọng kêu lên rõ ràng: "Ba.

"(*)Raw (Đằng Bạc) chữ là dây mây, dây song, các loại dây đằng này kia, là khăn, đây chỉ là tên tạm dịch thôi nha. Lâm Nhất đắc ý nhướng mày với Phục Phong, cười cực kỳ vui vẻ, kích động ôm đứa lớn hôn mạnh vài cái."Đại bảo, lại gọi lần nữa đi."

Đứa lớn ngước khuôn mặt bị nước ấm xông đỏ bừng, "Ba."

Lâm Nhất cười cong mắt, "Lại gọi lần nữa."

"Lâm."

Đột nhiên nhảy ra một âm thanh giòn tan làm Lâm Nhất ngạc nhiên. Cậu lần theo giọng nói kia nhìn sang, thấy đứa nhỏ đang vọc nước trong thùng gỗ, môi nhỏ đỏ thắm mềm mại cười toe, vui vẻ gọi: Lâm! Lâm!

Câu đầu tiên con trai nhỏ kêu không phải ba, cũng không phải cha, mà là Lâm. Lâm Nhất dở khóc dở cười, chắc chắn là thằng nhỏ học được từ người khác.

"Gọi ba."

"Lâm.

"Lâm Nhất đen mặt hỏi lại vài lần, kết quả càng đau đớn. Cậu dùng sức xoa đỉnh đầu đứa nhỏ, xoa thành cái ổ gà. Thấy một ánh mắt đảo qua, đứa nhỏ ngước cái đầu bé xíu, chớp chớp đôi mắt ướt sũng, nghiêm túc gọi:"Cha."

Phục Phong nhàn nhạt đáp lại, "Ừ.

"Thì ra không phải không thể mà là không muốn nói. Lâm Nhất bi thương nhoài lên người Phục Phong, tỏ vẻ quá mệt mỏi. Chẳng mấy chốc, Lâm Nhất nghe được vô vàn âm tiết từ trong miệng hai đứa. Phát âm chính xác, dùng đúng chỗ, có cái cậu còn chẳng dạy. Cậu càng nghe càng cảm thấy không thể tin nổi, ngơ ngác quay đầu hỏi Phục Phong:"Anh dạy à?"

"Không cần dạy.

"Phục Phong vẫn tỏ vẻ bình tĩnh. Lâm Nhất u oán trừng hắn,"Vậy tại sao Nhị Bảo không gọi em là ba?"

Có lẽ là bị câu hỏi này đánh đố, Phục Phong trầm ngâm một lát, dưới ánh mắt mong chờ của Lâm Nhất chậm rãi nói: "Lâm."

Ánh mắt Lâm Nhất sáng lên, "Ừa."

"Tôi đói bụng."

"…"

Lâm Nhất yên lặng bế đứa lớn cục cưng ngoan lên lau khô người cho nhóc rồi dùng chăn bọc lại, xoay người nhanh chân rời đi. Để lại đứa nhỏ trẻ hư đang khua khoắng trong thùng gỗ và cha nó ở cạnh thùng gỗ.

Gia chủ không vui, người đàn ông của gia chủ cũng cảm xúc không tốt. Thằng bé đáng thương bị ném ở thùng gỗ, đầu tiên là vui sướng đập nước lênh láng, sau đó bả vai nhỏ lạnh run lên, cái tay nhỏ xíu nắm lấy thùng gỗ bên cạnh, muốn bò ra ngoài. Kết quả phịch cái ngã trở về, nó lại bò dậy, lại bị ngã.

Sau liên tục vài lần, cái trán bị đụng sưng lên, khuỷu tay cũng đỏ. Nó nghiêng đầu nhìn về phía cửa, lau lau đôi mắt tiếp tục bò.

Lâm Nhất đứng ở cạnh cửa cảm thấy mình một chút cũng không hiểu rốt cuộc trong đầu đứa con nhỏ nghĩ cái gì. Tính cố chấp đến người trưởng thành cũng không có này chẳng biết là di truyền từ ai.

Thấy con trai nhỏ còn muốn bò, Lâm Nhất thở dài, bước ra từ cạnh cửa. Nhìn đôi mắt trừng lớn đỏ hoe của nó, giương miệng cả hai cái răng nanh nhỏ đều lộ ra ngoài, cực kỳ đáng yêu.

Nhịn không được nhếch khóe miệng, "Bí đao lùn, đừng bò nữa."

Đứa nhỏ tự mình ngẫm nghĩ ý nghĩa của bí đao lùn, có vẻ như là hiểu ra, mông nó ngã phịch vào thùng gỗ. Bao nhiêu nước bắn lên trên mặt, trên người, cực kỳ đáng thương, lại đầy chật vật, "Ba về làm gì?

"Giọng sữa ngây ngô, còn mang nức nở, hoàn toàn không còn một chút vẻ hung tợn nào mà giống một đứa nhỏ biệt nữu bướng bỉnh. Lâm Nhất xách nó như xách gà con ra khỏi nước đã có hơi lạnh. Lấy khăn sợi thô lau lau đầu tóc ướt nước của nó, khuôn mặt nhỏ ra vẻ hung dữ, sau đó tới cổ, rồi lau hết cơ thể nhỏ gầy."Bỏ tay ra."

Đứa nhỏ dùng tay che lại thằng nhỏ của mình, vẫn không chịu buông tay.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!