Chương 42: (Vô Đề)

Lâm Nhất xoa chút nước miếng lên mí mắt trái, duỗi tay đỡ tường, chậm rì rì kéo đùi phải đi ra ngoài. Vốn đang tính tiếp tục làm phông nền, Bổng mang bộ lọc "Anh không nhìn thấy tôi

"thấy cậu như vậy, sắc mặt kỳ quái, nghe tiếng chửi mát của cậu, lập tức chà xong đứng lên, sải bước theo sau. Tiếng bước chân vững vàng phía sau làm mặt Lâm Nhất tối sầm. Tới sớm hơn cả cậu, chắc chắn ngồi xổm lâu hơn, lại đi vững như vậy, không khoa học. Bổng cách độ hai bước chân theo sau Lâm Nhất, Lâm Nhất dừng lại cậu ta cũng dừng lại. Lâm Nhất không am hiểu đối phó thiếu niên hướng nội, cho nên dứt khoát không nói lời nào. Đang đi, cậu quay đầu lại nhìn một cái, liền nhìn thấy vẻ mặt có chút ngơ ngác của thiếu niên."Em không về nhà sao?

"Bổng mím môi, dùng ánh mắt chấp nhất Lâm Nhất không cách nào đọc hiểu nhìn cậu. Sau khi Lâm Nhất chân hết tê đi đường đã nhẹ nhàng hơn,"Vu rất lợi hại, em phải học cùng anh ấy cho tốt đấy."

Người nói đầy tùy ý, người nghe lại dụng tâm, Bổng thấp thấp đáp lại, "Ừm, em sẽ.

"Thật đúng là có điểm giống Phục Phong, cùng mang kỹ năng xua người vạn dặm giống nhau. Lâm Nhất lại nói với cậu ta vài câu, nhưng vẫn như cũ không thể giống như đùa giỡn với Cáp Y và Bố Cốc. Bổng rất nghiêm túc lắng nghe, cứ như là mỗi chữ của Lâm Nhất đều được nhai nát nuốt vào trong bụng."Anh tới rồi.

"Đứng ở cửa nhà, trong lòng Lâm Nhất có chút kỳ lạ, người này không phải là chỉ để đưa cậu về đấy chứ? Bổng nhìn Lâm Nhất,"Ừ.

"Híp híp mắt, Lâm Nhất chỉ cười cười, duỗi tay đẩy cửa hàng rào. Bổng nhìn theo bóng dáng kia đi vào mới xoay người trở về. Khi quẹo vào cậu ta nhìn thấy người đứng ở đối diện, biểu cảm trên mặt nháy mắt thu về,"Cha."

Cha con hai người ôm tâm tư một đường về nhà, Đức Lỗ đóng cánh cửa ván gỗ, nhìn con trai nhỏ của mình, vươn tay với nó.

"Đưa nó cho cha."

Người Bổng chấn động, từ trong miệng phát ra một âm thanh nghe không ra bao nhiêu cảm xúc: "Cha, con không hiểu ý cha."

"Không hiểu?

"Đức Lỗ đột nhiên ra tay, cú đánh vung thẳng đến phía Bổng, lại ở một khắc trước khi chạm vào bị một cánh tay nhìn như nhu nhược vô lực chặn lại. Bổng khẽ than thở, hơi nhướng mắt,"Cha, cha già rồi.

"Con trai còn xuất sắc hơn so với mình nghĩ, nên vui mừng, nhưng đồng thời cũng rất vô lực, còn có chút sợ hãi xuất phát từ bản năng. Tâm cơ thâm sâu đến cả y cũng nhìn không thấu, không bao giờ có thể bị vây khốn dễ dàng, có lẽ trước nay chưa từng bị vây khốn... Đau đớn truyền đến từ cánh tay nhắc nhở y cảnh tượng vừa rồi, Đức Lỗ dường như già nua rất nhiều,"Ném cây cốt chủy kia của con đi, cha sẽ chế tác cho con một cây mới."

Bổng buông tay, "Là Vu?"

"Không phải." Sắc mặt Đức Lỗ nghiêm túc, "Chỉ có chặt đứt cái suy nghĩ không nên có kia đi, con mới có thể càng…"

"Sẽ không làm cha thất vọng."

Bổng ra tiếng cắt ngang lời Đức Lỗ, sau khi cho một lời hứa, khóe miệng câu lên một độ cong lạnh lòng, "Con không phải Bố Cốc.

"Bố Cốc đang cùng Cáp Y dẫn đám bạn leo cây hái quả thì hắt xì một cái. Hai ngày sau trong thôn cử hành một nghi thức long trọng. Đức Lỗ gỡ mào trên đầu xuống, rút chiếc lông chim dài nhất kia cho Cáp Lôi. Cáp Lôi cắm lông chim lên một chiếc mào mới, Phục Phong đội lên đầu cho y. Chỉ một thoáng, tếng hô to đồng loạt rung trời:"Cáp Lôi!" "Cáp Lôi!"

Lâm Nhất bị không khí cao vút này ảnh hưởng, cũng giơ tay lên theo gọi tên Cáp Lôi.

Xa xa, mấy tên đàn ông đứng chung một chỗ, bọn họ nhìn mấy người già đang cười nói chuyện phiếm mà thấy đầy sợ hãi. Đã không còn giá trị lao động, lại không bị đuổi khỏi thôn, cho thấy đồ ăn của Hùng thị đủ nhiều, thật là khó có thể tin.

Trong đó một tên đàn ông đầu bù tóc rối nhìn nhà ở bốn phía, lại nhìn tường đá đổ bên kia, cảm thán nói: "Hùng thị trở nên thật hùng mạnh."

Những người khác gật đầu, "Đúng vậy.

"Khi Thiên tẩy vẫn chưa như vậy. Có người đưa tay chỉ chỉ,"Nghe nói đều là do chàng trai kia."

Tầm mắt bọn họ lướt qua đám người ngừng trên người tươi cười trong sáng kia, lúc này trong lòng nổi lên suy nghĩ giống nhau, nếu người nọ ở trong tộc bọn họ thì tốt rồi.

Có lẽ là tầm mắt tìm tòi nghiên cứu quá mức rõ ràng, Lâm Nhất có hơi phát giác, cậu nhìn trái nhìn phải, hoang mang nhướng mày.

Lâm Nhất không phát hiện, Bối Bối trong một góc đã thấy được từ lâu. Cô khoanh cánh tay, cười như không cười nhìn qua, mấy người kia đều đồng loạt ngẩng đầu nhìn trời.

Qua một lúc lại có người mở miệng: "Nếu Hùng thị là vua của chúng ta…"

Tên đàn ông vóc người thấp vẫn luôn im lặng không lên tiếng căng mặt, "Hùng thị tuy rằng hùng mạnh, nhưng lại quá mức an nhàn, thiếu đi dã tâm chiến đấu và lòng tin mạnh mẽ, không thích hợp."

Tên đàn ông vừa mới nói trầm mặt xuống, "Anh có ý gì?"

Tên đàn ông vóc dáng thấp mở miệng nói thẳng: "Không phải trong lòng các người đã có đáp án sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!