Lâm Nhất bôi dược thảo lên ngón tay út cuối cùng, dùng lá cây đắp đơn giản lên, quấn một vòng dây cỏ.
Làm xong đâu đó cậu đã mồ hôi đầy đầu, môi cũng chẳng còn huyết sắc.
Bắt đầu từ khi xử lý miệng vết thương đã có rất nhiều ánh mắt nhìn về phía cậu, nhưng Lâm Nhất vẫn có thể xác định chính xác ánh mắt độc nhất kia.
Cho rằng sẽ tò mò đi lên hỏi hai câu, nhưng đối phương căn bản không dậy nổi chút hứng thú nào.
Không biết liệu lộ ra chiêu ấy đến tột cùng có thể mang đến cho mình một chỗ đứng nhỏ hay không.
Dưới mông là cỏ khô thô ráp, vừa cử động liền phát ra tiếng kêu sột soạt.
Vì để hạ thấp cảm giác tồn tại, Lâm Nhất mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, chiếc mũi thẳng và bờ môi no đủ vẽ ra đường nét u buồn.
Cậu cảm giác bây giờ trong thôn đang tổ chức đại hội, chủ đề của hội nghị chính là xử trí dị loại trong mắt các thôn dân, cũng chính là cậu như thế nào.
Trong lều rất yên tĩnh, phía đối diện ngồi trên da thú là người một đàn ông trung niên, mặt mày mang nét trầm ổn qua mài giũa của năm tháng, trên đầu đeo linh quang màu nâu, ngồi ở đấy cứ như một ngọn núi.
Từ khí thế xem ra không thể nghi ngờ đây chính là tộc trưởng.
Đứng sau lưng y là mấy tên đàn ông cường tráng, đều là những khuôn mặt quen thuộc.
Cách một cái đống lửa, Lâm Nhất nhanh chóng thu hồi tầm mắt.
Lúc nhìn thấy cái vị vẫn luôn đóng vai người câm đứng lên, lực chú ý của cậu bị hấp dẫn.
Cậu nhớ những người đó gọi người đàn ông này cùng một tiếng như chữ "Vu", hẳn là Vu sư trong tộc.
Thấy đối phương dùng ngón trỏ quấy một vòng trong bát đá, Lâm Nhất hửi thấy một mùi tanh tưởi, hầu kết cậu hơi cục cựa.
Vẻ mặt người đàn ông bình thản, một đầu của nhánh cây trong tay dính thứ màu xanh lục sền sệt điểm lên giữa mày Lâm Nhất.
Trong nháy mắt kia, Lâm Nhất cho rằng mình có thể cảm nhận được một sức mạnh hùng vĩ, sau đó sẽ có vô số hình ảnh xuất hiện trong thức hải.
Nhưng sự thật là cậu chỉ cảm thấy đau, là cảm giác đau đớn da thịt quen thuộc nhất.
Người bị tiểu thuyết internet đầu độc quá sâu chết trong lòng một ít.
Thấy những người khác ở đây đều làm một vẻ vô cùng thần thánh trang nghiêm, đến cả người đầu đội linh quan cũng không ngoại lệ, Lâm Nhất không lí do trở nên căng thẳng.
Giống như là một tín đồ đang làm lễ rửa tội.
Nhánh cây vẽ trên trán, quanh quẩn trong hơi thở là mùi hắc nồng gay mũi, cứ như máu đã để lâu ngày, còn kèm theo một mùi bùn lầy không thể xem thường.
Lâm Nhất kiềm không đặng hắt xì một cái.
"…
"Mắt khép nửa của người đàn ông nâng lên, trong ánh mắt màu đen xẹt qua một tia mà Lâm Nhất xem ra là vẻ không vui, nhưng lúc sau lại khôi phục vẻ đạm mạc. Lâm Nhất xấu hổ mím môi,"Xin lỗi.
"Người đàn ông không dừng lại bao lâu, hắn cúi đầu, chậm rãi tới gần, trán kề trán với Lâm Nhất. Hơi thở phả trên mặt ướt nóng, ngũ quan phóng đại trước mắt càng hiện lên có chút không chân thật, gần đến mức thấy rõ từng sợi lông mi của đối phương. Rất dài, đuôi hơi cong, như rẽ quạt. Lâm Nhất chưa từng thấy qua một người đàn ông nào có hàng mi dài như vậy. Lâm Nhất cho rằng bản thân sẽ"Tim đập thình thịch" "Nhịp tim rối loạn" "Điện giật" hay tình trạng linh tinh như trong sách viết.
Nhưng cậu lại đếm lông mi của hắn, tư duy vẫn còn minh mẫn.
Bởi vì cậu đã đếm tới chín…
Xung quanh vang lên tiếng kinh ngạc phát ra từ trong cổ họng, người trung niên mang linh quan còn đứng hẳn lên, trong mắt có sự nghi hoặc và khiếp sợ.
Giọng người đàn ông vững vàng trầm tĩnh, có sức thuyết phục cực lớn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!