Một đám nhóc hai mắt nhìn chằm chằm mặt nước bắt đầu ngủ gà ngủ gật, Lâm Nhất cũng ngáp một cái, sông này vừa dài vừa rộng, cá bơi qua cũng cần chút thời gian, Lâm Nhất an ủi bản thân.
Sương mù loãng ở bên kia chậm rãi mờ đi, lộ ra dãy núi lồng lộng, người bên bờ sông ngày càng đông, giẫm đá* xuống sông giặt quần áo rửa rau dại, rầm rầm tiếng nước cùng tiếng cười nói liên tục không ngừng.
(*)cụm t cũng không rõ, tra baidu thì thấy nó ra là đại loại ở mấy khúc sông hồ người ta không rõ nông sâu nên dò dẫm đá mà đi.
Lấy con giun đã ngâm đến trắng bệch xương, lại thay một khúc tràn đầy sức sống, ném dây câu lại vào trong nước, Lâm Nhất sầu sắp thắt cả lông mày, cứ thế này không được, phải đổi một vị trí xa hơn chút.
Nghĩ như vậy cậu liền lấy gậy gỗ trong nước lên, "Cáp Y, Bố Cốc, đi thôi."
"Ưm…" Dùng mu bàn tay lau lau nước miếng bên miệng, Cáp Y mơ mơ màng màng ôm chân Lâm Nhất cọ cọ, "Lâm ơi cá đâu?"
Tay vòng dây câu khựng lại, Lâm Nhất xanh mặt, "…Còn ở trong sông.
"Bên kia trừ Bố Cốc ra, mấy đứa con nít khác đã chạy xuống sông nghịch nước mò trai từ lâu, trong tuổi ham vui chẳng có bao nhiêu kiên nhẫn. Bố Cỗ lười biếng duỗi người, kéo Cáp Y còn rũ rượi trên cỏ lên,"Lâm, anh muốn đi đâu?"
"Qua bên kia.
"Lâm Nhất nói rồi liền đi qua một hướng, bước chân chạy nhanh, cho nên khi người phía sau nhìn sang cậu đã đi xa. Đổi một nơi hẻo lánh, Lâm Nhất bảo Bố Cốc bẻ gãy nhánh của cây cối vươn ra ngoài phía sau đi, bản thân lại xoay lại chắc chắn sẽ không mắc vào cây mới tung dây câu ra. Tứ chi Bố Cốc hình chữ đại nằm trên cỏ, rút cọng cỏ ngậm trong miệng nhai nhai,"Đói bụng quá đi." Trên đùi nặng xuống, cậu nhóc trừng mắt nhìn, "Cáp Y, mày tránh ra cho tao!"
"Tao cũng đói."
Cáp Y không hề di dịch, đầu nằm trên đùi Bố Cốc tìm tư thế thoải mái, đáng thương vô cùng thủ thỉ, "Mẹ chưa cho tao ăn."
Ai mà không đói bụng?
Lâm Nhất đá văng chân Bố Cốc ra, nheo mắt nhìn chằm chằm chiếc phao cá trên mặt nước, thứ đồ kia là dùng lông của con chim mập trong sân làm ra, cái thứ này trôi nổi bất động.
Hai đứa phía sau lại bắt đấu võ mồm khoác lác như thường lệ, Lâm Nhất càng nghe càng cảm thấy dở khóc dở cười, vừa muốn mở miệng nói chuyện liền thấy phao cá ở trôi đi, như là trong nước có cái gì đó đang kéo dây câu chạy, cậu nhướng mày một cái khai, tới rồi.
Ở phương diện này Lâm Nhất không có kỹ năng, toàn bộ là dùng cảm giác, sau khi phao cá đột nhiên đi bị kéo xuống, lại nhanh chóng nổi lên trên, cậu vội vàng nâng gậy gỗ lên, trên móc câu mắc một con cá tung tăng nhảy nhót.
Cá tuy rằng chỉ dài bằng bàn tay, nhưng Bố Cốc và Cáp Y vẫn vui vẻ vây quanh hoan hô.
Gỡ cá khỏi móc câu xuống ném lên mặt đất, Lâm Nhất quay đầu kêu: "Thả vào…" vũng nước, hai chữ phía sau còn chưa nhảy ra khỏi họng, bên kia Bố Cốc đã dùng trai đao mổ bụng cá, cậu nhóc thuần thục bắt đầu làm sạch, "Lâm, anh nói cái gì cơ?"
Kế hoạch tan thành mây khói*, Lâm Nhất giật giật khóe miệng, "Không có gì."
(*)raw có chữ , đại loại là chuyện không thể tính được, không có kế hoạch gì, chỗ này t dịch hơi thoát nghĩa ra cũng kh biết có chuẩn kh.
Kế tiếp Cáp Y hưng phấn chạy đi tìm củi gỗ, cùng với Bố Cốc vội vàng nướng cá, hai đứa ăn xong lại liếm liếm miệng tiếp tục nhìn Lâm Nhất, cứ như chó con chờ người cho ăn.
Lâm Nhất tức muốn nổi phổi, ngay khi cậu từ bỏ nghiên cứu làm sao để không mắc sai lầm, con cá kia cũng đã vào bụng hai đứa, cậu có thể hửi thấy mùi.
Cho nên nói trẻ con chẳng hề đáng yêu chút nào.
Cả một buổi sáng, Lâm Nhất câu chín con cá, sáu lớn ba nhỏ, trừ hai con vất vả mới giữ cho sống được, có ba con đã thành một đống xương cá, còn có bốn con đang bị nướng trên lửa, sắp chín đến nơi.
Cậu xoa bóp bả vai, quấn dây cá lên gậy gỗ, xách theo hai con cá sống một lớn một nhỏ xoay người đi vào thôn.
Cáp Y ngồi xổm bên đống lửa một tay cầm một con cá ở nướng, trên khuôn mặt ngăm đen ra đầy mồ hôi, quanh mũi dính đầy tro, trên người càng dơ hơn, "Lâm, cá chín rồi này, lần này em chắc chắn không ăn!"
Lảo đảo một cái, Lâm Nhất quơ cá trong tay, "Anh đi về trước."
Cáp Y động động cái mũi, cúi đầu nhìn cá thơm ngào ngạt, chớp chớp mắt, "Bố Cốc, một con cá Lâm cũng chưa ăn."
Bố Cốc đang định bắt đầu giải quyết một con cá trong tay bĩu môi, "Hình như là vậy." Khó trách sắc mặt Lâm ngày càng kém, thì ra là đói.
Hai người trừng mắt nhìn đối phương, rơi vào trạng thái chán ghét khinh bỉ lẫn nhau, mãi đến khi mùi khói kéo đến mới í ới kêu to đi xem cá nướng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!