Chương 30: Bác Sĩ Lâm Cuộc Sống Thật Tốt Đẹp

Cơ mặt Cáp Lôi run lên rõ ràng, "Lâm, thứ này có thể ăn à?"

"Bây giờ thì không thể.

"Lâm Nhất cho từng người nhìn mầm xanh, bảo bọn họ tìm thêm. Có cô gái ồ lên, cô nói đã từng thấy qua một vùng lớn."Ở đâu? Nhớ không lầm chứ?

"Lâm Nhất lại kích động, nắm lấy bả vai cô gái. Cô gái cố gắng nhớ lại, cô nhớ mình nhổ một cây nhét vào miệng, rất khó ăn, đắng hết cả lưỡi,"Không sai, giống như thứ trong tay cậu vậy."

Trong lòng Lâm Nhất lập tức vui vẻ, thứ hưng phấn không thể nói rõ hiện ra trên mặt, cậu đưa mấy cái mầm xanh cho Cáp Lôi, "Nhờ anh."

Thấi thái độ cậu đầy thận trọng, Cáp Lôi cũng không khỏi nghiêm túc lên, lập tức bảo mấy người theo cô gái kia đi tìm mầm xanh, còn lại ở trong rừng tiếp tục tìm kiếm.

"Phục Phong, anh dẫn Bổng theo hái thảo dược, em phải đi về trước.

"Lâm Nhất tràn đầy khí lực, cậu đã mơ hồi lĩnh ngộ được thứ tình cảm mãnh liệt đuổi theo ánh sáng mặt trời này, một giây cũng không muốn chậm trễ. Cũng không ngăn cản cậu nhiệt tình tích cực. Phục Phong lấy sổ tay ra, ngón tay chỉ lên trang kia,"Trừ cái này ra thì còn gì khác không?"

"Có vài loại, nhưng mà rất khó tìm." Lâm Nhất mím môi, "Anh đừng đụng, lần sau để em tự làm.

"Cậu lo Phục Phong không biết xử lý chi tiết sẽ làm hỏng thảo dược, lời này nói thẳng ra không tốt, đặc biệt là trước mặt những người sùng bái đối phương. Phục Phong khẽ nhíu mày, nhìn Lâm Nhất chăm chú, sau đó rũ khóe mắt."…

"Lâm Nhất xoa xoa huyệt Thái Dương, khẽ chạm vào trán Phục Phong. Bổng bên cạnh vẫn luôn hạ thấp cảm giác tồn tại nhìn mà sửng sốt, mãi đến khi Lâm Nhất đi rồi cậu ta cũng chưa hồi thần lại."Vu, cốt chủy của Lâm còn trên người tôi."

Phục Phong khép sổ tay lại, ngữ khí lãnh đạm, "Em ấy cho cậu."

Ngón tay hơi siết lại, Bổng lại một lần nữa nhận lấy cốt chủy, đặt ở bên người.

Sau khi Lâm Nhất về thôn liền chạy đến bờ sông dạo một vòng, ngồi xổm xuống xới bùn đất nghiên cứu chọn đất phù hợp.

Nơi này không thiếu nhất chính là lục địa, đất cũng rất phì nhiêu.

Trước hết phải nghĩ cách khai khẩn ruộng đất, Lâm Nhất hậm hực chống trán.

Trước kia đã cùng giáo sư xuống nông thôn và ở lại một thời gian.

Từng thấy qua những đồng ruộng đó, nhất thời tâm huyết mà ra ngoài ruộng xem bọn họ cày, cũng đụng phải mùa thu hoạch gặt lúa, chỉ thế mà thôi, quá trình khác thì không biết.

Bây giờ mới hối hận lúc trước không nói chuyện phiếm với cụ ông ở nông thôn nhiều hơn.

Nhưng hẳn là có điểm tương đồng với thảo dược cùng loại, Lâm Nhất vỗ vỗ bụi trên mông, vừa đi về vừa suy nghĩ xuống tay thế nào.

"Lâm, nhìn đường kìa!"

Tiếng hổn hển dồn dập và giọng nói lớn vang dội cùng rơi vào tai, Lâm Nhất bị A Do kéo cách xa khỏi chiến hào.

"A Do, sao anh lại ở đây?

"Lâm Nhất rút tay về giật giật, vừa rồi chút sức kia không hề nhỏ. A Do sờ sờ đầu, thật thà nói:"Tôi sợ các cậu không đủ người, đang định đi qua."

"Đi, cùng tôi trở về.

"Lâm Nhất dẫm lên thanh gỗ lớn đi về phía trước. A Do bước nhanh đuổi kịp,"Lâm, phát hiện đồ ăn mới à?"

"Ừ." Lâm Nhất nói trong tiếng hoan hô của A Do: "Chỉ cần xem bọn họ có thể tìm được bao nhiêu thôi.

"Chạy cả một đường, Lâm Nhất chào hỏi người ven đường bận rộn liền vào lều nhỏ dắt Đại Hắc đến một nơi trong thôn. A Do đã chờ ở đó, nói gì đó với mấy người già. Tất cả người già đều bận rộn chế tạo vũ khí và chôn bẫy rập dùng công cụ, trên mặt đất là từng đống gỗ, còn có vụn gỗ rơi rớt tan tác. Một người già trong đó mặt lộ ra nụ cười,"Lâm, cậu muốn làm cái gì?"

Lâm Nhất sờ sờ trâu đen không yên thân lắm, cầm lấy một cây gỗ nhọn vẽ lên trên mặt đất, dùng hết một chút ký ức mơ hồ thiếu thốn đến đáng thương và trí tưởng tượng của cậu, sau khi vẽ xong chính cậu cũng chưa nắm chắc.

"Chú Quý, có thể làm được không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!