Chương 8: (Vô Đề)

Ta và Thu Nhụy mất mấy ngày ròng rã mới tìm được một gian nhà nhỏ, thuê lại để mở tiệm thuốc.

Số bạc còn sót lại chẳng nhiều nhặn gì, ta dùng hết để mua dược liệu và vài chiếc tủ gỗ, tự tay viết một tấm bảng hiệu, treo trước cửa.

Một y quán chuyên trị bệnh cho nữ nhân, cứ thế mà khai trương.

Những năm theo Hạ Ngôn hành y, ta đã tận mắt chứng kiến không ít nữ nhân bị bệnh tật dày vò.

Có người vì lao lực mà để lại bệnh căn từ thuở thiếu thời.

Có người thì bị phu quân ăn chơi phóng túng, mang về những thứ ô uế, khiến bản thân chịu khổ suốt quãng đời còn lại.

Họ chịu đựng đau đớn, nhưng vì sĩ diện mà không dám đi tìm đại phu.

Ta muốn tạo ra một nơi để họ có thể yên tâm chữa bệnh.

Y quán khai trương thuận lợi hơn ta tưởng.

Ban đầu, vài ngày liền không có ai ghé đến. Nhưng đến khi có người đầu tiên lấy hết can đảm tìm đến, người thứ hai, thứ ba cũng nối tiếp nhau.

Những nữ nhân ấy truyền tai nhau, chẳng mấy chốc, y quán trở nên đông đúc, thậm chí có lúc ta bận đến không kịp nghỉ ngơi.

Hôm nay, ta đang cân thuốc, bỗng có người vén rèm bước vào.

Là một nữ nhân từng đến đây trị bệnh.

Nàng từng bị sảy thai, kinh nguyệt rối loạn, phu quân không cho nàng tìm nam đại phu, vì thế bệnh tình kéo dài không dứt.

Sau khi uống thuốc ta kê, tình trạng của nàng đã dần cải thiện.

Nàng đưa cho ta một chiếc bát:

"Ở nhà có gói ít bánh sủi cảo, Lục đại phu, người nếm thử đi."

Ta mỉm cười đón lấy.

Mới chỉ hai tháng trôi qua, nhưng khi nhớ lại những ngày trước đây, ta cảm thấy như đã là chuyện của một đời trước.

Những năm tháng đau khổ, những ngày không thể làm chủ số phận của mình—đều đã trôi qua rồi.

Giờ đây, ta thực sự đang sống cuộc đời mà ta mong muốn.

Sống với tư cách một con người.

Một con người có tôn nghiêm.

Ta vừa định cầm bánh lên ăn, bỗng bên ngoài vang lên một tiếng rầm chói tai.

Bàn tay ta run lên, chiếc bát rơi xuống đất, vỡ tan thành từng mảnh.

Một đám gia đinh xắn tay áo xông vào, theo sau là Lưu Cảnh Xuân.

Nàng ta khoác trên mình bộ y phục màu xanh lục thêu hoa văn áng mây, trên đầu cài nguyên một bộ trâm cài đính trân châu tròn trĩnh, nhìn qua liền biết xuất thân phú quý.

Nàng ta nhìn ta, khóe miệng nhếch lên, lạnh lùng phất tay:

Đập cho ta!

Lũ gia đinh lập tức ra tay đập phá tiệm thuốc của ta.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!