Chương 7: (Vô Đề)

Bùi Thù chợt bật dậy, siết chặt cằm ta.

Ánh mắt hắn đỏ rực, tựa như chỉ cần ta nói thêm một câu, hắn sẽ thẳng tay tát ta ngay lập tức.

Nhưng rồi hắn chỉ cắn răng, gằn từng chữ, như cố đè nén lửa giận trong lòng:

"Tốt! Tốt lắm! Rất tốt!"

Hắn hất mạnh tay, như thể phủi đi thứ gì bẩn thỉu dính trên người.

"Ta muốn xem, không có ta, nàng sẽ sống ra sao!"

Hắn xoay người bỏ đi, nhưng ta lập tức gọi hắn lại:

"Chờ đã."

Bùi Thù khựng lại, nhìn ta với vẻ khinh miệt:

"Hối hận rồi à?"

Ta không đáp, chỉ lặng lẽ lấy ra tờ hôn thư của chúng ta, đặt vào tay hắn.

"Hôn thư này, trả lại cho ngươi. Từ giờ, nó chẳng còn ý nghĩa gì nữa."

Sắc mặt Bùi Thù trầm xuống, bàn tay siết chặt tờ giấy mỏng, như thể có thể bóp nát nó.

Hắn cười lạnh, nhưng trong mắt lại nổi lên một cơn bão tố cuồn cuộn.

"Lục An Tuế."

Lần đầu tiên, hắn gọi đúng tên ta.

"Ta chờ ngày nàng đến cầu xin ta."

Bùi Thù rời đi.

Ta lục lại đống ngân phiếu, xấp bạc dày cộm trong tay—hai ngàn lượng, cuối cùng ta cũng đã đủ.

Vừa định đứng dậy tìm tú bà, Thu Nhụy bỗng vội vã chạy vào, sắc mặt phức tạp, không rõ là vui mừng hay lo lắng.

Nàng kéo tay ta, giọng run run:

"Tiểu thư, lại có người đến chuộc thân cho người!"

Ta sững sờ.

Bao năm qua, vì có Bùi Thù, chẳng mấy ai dám tìm ta, nhiều nhất cũng chỉ đến nghe ta đàn hát.

Còn ai lại chịu bỏ ra từng ấy bạc để chuộc ta ra ngoài?

Thu Nhụy siết chặt góc váy, giọng nói có chút khẩn trương:

"Là... là Ngụy đại nhân!"

Ta chưa từng nghĩ rằng Ngụy Huyền Thừa lại muốn chuộc thân cho ta.

Nhưng rất nhanh, ta lấy lại bình tĩnh, vẫn giữ lễ nghĩa mà mời hắn vào phòng, kính cẩn cảm tạ, sau đó khéo léo từ chối.

Ngụy Huyền Thừa thoáng ngạc nhiên, nhưng rất nhanh khôi phục vẻ thản nhiên vốn có.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!