Chương 5: (Vô Đề)

Nàng là tỷ muội thân thiết nhất của ta trong lâu.

Ta rón rén ghé mắt qua khe cửa, chỉ thấy một nhóm nam nhân đang ngồi trong phòng, vừa uống rượu vừa nghe ca kỹ đàn hát. Bên cạnh họ là mấy nữ tử đang cười cợt hầu rượu.

Còn ở góc phòng, một nam nhân mặt mày tái nhợt, ánh mắt âm u như rắn độc, đang đè chặt Lục Châu xuống đất, ánh mắt bủa vây trên người nàng như một con mãng xà đang rình mồi.

Ta nhận ra hắn ngay—Thế tử của Thừa Ân hầu!

Hắn nổi danh khắp kinh thành vì những trò đồi bại trong chốn hoa lâu.

Hắn là kẻ nổi danh trong chốn thanh lâu ở kinh thành, hắn trời sinh bất lực, nên thủ đoạn trên giường lại càng tàn độc khó lường.

Nghe nói số kỹ nữ c.h.ế. t trên giường hắn nhiều không đếm xuể, chỉ là hắn ra tay rộng rãi, mỗi lần xảy ra chuyện đều dùng bạc bịt miệng, nên chưa từng có ai dám quản.

Nước mắt lưng tròng, Lục Châu hoảng sợ đến mức toàn thân run rẩy, nhưng miệng lại bị bịt chặt, không thể phát ra một tiếng cầu cứu.

Nếu nàng bị Thế tử của Thừa Ân hầu mang đi hôm nay, chỉ e sẽ không sống nổi đến ngày mai!

Ta do dự đứng ngoài cửa, tay siết chặt thành quyền.

Cho đến khi hắn túm tóc kéo nàng đi, ta cắn răng, đẩy mạnh cửa xông vào, quỳ sụp xuống trước mặt hắn.

"Thế tử gia! Lục Châu không sạch sẽ, e rằng sẽ làm mất hứng của ngài. Cầu xin Thế tử hãy tha cho nàng!"

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Thế tử của phủ Thừa Ân hầu bị cắt ngang hứng, quay phắt lại, đôi mắt thoáng qua một tia tức giận.

Nhưng ngay sau đó, khóe môi hắn nhếch lên, ánh mắt đầy vẻ thú vị.

Hắn vung tay ném Lục Châu sang một bên, từng bước tiến lại gần ta, bóp chặt cằm ta.

"Ngươi là người của Bùi Thù?"

Hắn cười gằn, giọng nói đầy châm chọc:

"Cái tên đạo mạo giả nhân giả nghĩa đó, mắt nhìn người cũng không tệ. Nếu ngươi không muốn nàng ta hầu hạ bản Thế tử, vậy thì đổi ngươi đi!"

"Để ta xem thử, nữ nhân của Bùi Thù có hương vị thế nào!"

Nói rồi, hắn định kéo ta đi.

Ta cắn môi, đảo mắt nhìn quanh.

Ngồi ở vị trí chính giữa, là một nam nhân vận trường bào đen, cả người toát lên sự uy nghi khó dò. Hắn tựa như chỉ đang thưởng thức một vở kịch thú vị, ánh mắt đầy vẻ hứng thú.

Ta không nói gì, nhưng khi Thế tử đưa tay chạm vào cổ áo ta, nam nhân kia đột nhiên mở miệng.

Giọng nói hắn bình thản nhưng lại khiến cả căn phòng lập tức đông cứng.

"Trương Lỗ, ngươi làm ta chướng mắt rồi. Cút ra ngoài."

Thế tử phủ Thừa Ân hầu lập tức khựng lại, đáy mắt lóe lên một tia u ám, nhưng ngay sau đó liền nặn ra nụ cười lấy lòng.

Hắn cúi người, nét mặt thấp hèn đến nực cười.

"Nếu đại nhân đã không muốn nhìn thấy tiểu nhân, vậy thì tiểu nhân lập tức cút ngay!"

Dứt lời, hắn không dám chần chừ, vội vàng đứng dậy bỏ đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!