Vậy nên, dù Bùi Thù luôn lạnh nhạt với ta, ta vẫn đối xử với hắn bằng trăm ngàn phần dịu dàng.
Ai ai cũng biết ta đem lòng ngưỡng mộ Bùi công tử, đều chờ xem ngày hắn chuộc ta ra khỏi kỹ viện.
Ngay cả Bùi Thù cũng nghĩ như vậy.
Hắn cho rằng ta yêu hắn, và cho rằng ta—một kỹ nữ—đã không còn con đường nào khác, chỉ có thể chờ hắn chuộc thân.
Đã có lúc, ta cũng từng nghĩ như vậy.
Thân phận ta vốn không thể đường hoàng gả cho hắn làm chính thê.
Chỉ mong dựa vào chút tình nghĩa ngày xưa, được vào phủ làm một thị thiếp, đó đã là con đường tốt nhất mà ta có thể trông đợi.
Nhưng giờ đây, ta không nghĩ vậy nữa.
Bùi Thù sắp cưới Lưu tiểu thư.
Với tính cách của nàng ta, chỉ e ta vừa bước chân vào phủ chưa được bao lâu đã bị nàng ta giày vò đến chết.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Mà đến khi ấy, Bùi Thù liệu có đứng ra che chở ta không?
Chỉ e hắn cũng sẽ giống như hôm nay—chỉ đứng yên lạnh lùng nhìn mà thôi.
Ta siết chặt xấp ngân phiếu trong tay.
Khi còn sống, phụ mẫu đã dạy ta một điều:
Trên đời này, không ai có thể dựa vào, ngoại trừ chính mình.
Bao năm qua, một mặt ta lo cho Bùi Thù ăn học, một mặt âm thầm tích lũy bạc tiền.
Dù là vàng bạc châu báu do khách nhân thưởng, hay những gì ta tự kiếm được, ta đều đổi thành ngân phiếu, cất giữ cẩn thận.
Chỉ đợi một ngày, nếu không còn dựa vào Bùi Thù được nữa, ta vẫn còn một con đường lui cho chính mình.
Và bây giờ, thời khắc đó đã đến rồi.
…
Chẳng bao lâu sau, chi tiêu sinh hoạt của ta đột nhiên bị cắt giảm.
Trước đây, ta ở gian phòng tốt nhất trong thanh lâu, đeo trang sức tinh xảo nhất, mỗi bữa ăn đều tốn đến mấy lượng bạc.
Thế nhưng bây giờ, tú bà cười tủm tỉm bảo ta dọn ra ngoài, nhường gian phòng đó lại cho hoa khôi mới nổi trong thanh lâu.
Nha hoàn hầu hạ bên ta chỉ còn lại mỗi Thu Nhụy.
Nước tắm không còn ai mang đến, ta và Thu Nhụy phải tự nhóm lửa từng chút một, ngay cả củi đốt cũng bị tú bà soi mói, ghét bỏ ta dùng quá nhiều.
Bữa ăn cũng không còn là những món tinh xảo như trước, chỉ là chút cơm thừa canh cặn của kẻ khác.
Ta đành tự bỏ tiền nhờ Lục Châu ra ngoài mua đồ ăn.
Trong lâu, những kẻ từng tươi cười nịnh bợ ta nay đều lộ bộ mặt thật. Tú bà từng kiêng nể ta vài phần, nay cũng chẳng buồn để mắt đến.
Những kẻ trước kia ganh tỵ với ta giờ được dịp giậu đổ bìm leo.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!