Chương 2: (Vô Đề)

Hồi tưởng lại, mọi chuyện tựa như vừa mới hôm qua.

Thế nhưng, đó đã là chuyện của bảy năm về trước.

Bảy năm qua, ta từ tiểu thư nhà quan gia lưu lạc thành kỹ nữ.

Dùng từng đồng bạc kiếm được nơi thanh lâu, ta giúp Giang Yến đổi tên đổi họ, lo liệu việc học hành cho hắn.

Từ đó về sau, trên đời này không còn Giang Yến nữa.

Hắn mang họ mới, tên mới—Bùi Thù.

Hắn thi đậu Tú tài, đậu Cử nhân, cuối cùng đoạt lấy danh hiệu Trạng nguyên.

Hắn được Hoàng thượng để mắt, một bước lên mây, tiền đồ vô lượng.

Nhưng từ đó về sau, hắn chưa từng nhắc lại chuyện cưới ta.

Ngươi là ai?

Sau lưng truyền đến giọng nói của một nữ tử.

Ta quay đầu lại thì thấy Lưu Cảnh Xuân. Nhìn rõ dung mạo của ta, sắc mặt nàng lập tức trở nên đề phòng.

Ta vừa định mở miệng, nàng đã lướt mắt đánh giá ta từ trên xuống dưới, khóe môi nhếch lên một nụ cười khinh miệt.

"Ta biết ngươi, kỹ nữ của Như Ý Lâu, ngươi tên là Liên Kiều, đúng không?"

"Nghe nói ngươi cứ quấn lấy Bùi lang mãi không buông, xem ra quả thực là vậy. Một kẻ cho thiên hạ dày vò, ai ai cũng có thể nằm chung gối, lại dám ngang nhiên xuất hiện trước mắt ta, thật đúng là không biết xấu hổ!"

Hộ bộ Thượng thư năm xưa thân thể suy nhược, đến tuổi ngũ tuần mới có được một nữ nhi duy nhất, tất nhiên là sủng ái đến tận trời.

Lưu Cảnh Xuân vốn nổi tiếng kiêu căng ngang ngược ở kinh thành, ta không muốn đôi co với nàng, chỉ im lặng xoay người định rời đi.

Đứng lại!

Lưu Cảnh Xuân đột nhiên nổi giận, gằn giọng:

"Ngươi là thứ gì mà dám coi thường ta? Bổn tiểu thư lên tiếng, ngươi nghe không hiểu sao?!"

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Ta cụp mắt, nhàn nhạt đáp:

"Lời của tiểu thư, ta tất nhiên đã nghe rõ. Chỉ là, hai chữ"quấn lấy

"không biết là từ đâu mà có?"

"Ta là kỹ nữ, chuyện đó không sai. Nhưng ta cũng chưa từng kề d.a. o vào cổ Bùi công tử mà ép hắn phải tìm đến ta. Hắn bỏ bạc, ta tiếp khách, đôi bên tình nguyện, thiên kinh địa nghĩa, cớ gì lại bảo ta không biết xấu hổ?"

"Cái miệng cũng lợi hại đấy!"

Lưu Cảnh Xuân tiến lên, đột ngột siết chặt cằm ta, trong mắt hiện lên sự ghen ghét cùng oán độc.

"Sở hữu gương mặt hồ ly tinh này, trách sao ngươi giỏi quyến rũ nam nhân đến vậy."

Nàng lạnh lùng cười, quay đầu ra lệnh:

"Đánh nát mặt ả cho ta! Để xem không có gương mặt này, ả còn dám lả lơi câu dẫn ai nữa không!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!