Chương 14: (Vô Đề)

Ba ngày sau, trước cổng Lưu phủ giăng đầy dải lụa trắng.

Lưu Cảnh Xuân đã chết.

Nghe nói, nàng ta c.h.ế. t vô cùng thê thảm—toàn thân bầm tím, trước lúc tắt thở vẫn không ngừng gọi tên Bùi Thù.

Nhưng đến tận lúc nhắm mắt, Bùi Thù cũng không đến nhìn nàng ta dù chỉ một lần.

Ba tháng sau, án oan của Lục gia và Giang gia rốt cuộc cũng được lật lại.

Ta mang theo một hũ rượu, ngồi trước phần mộ của phụ mẫu, lẩm bẩm suốt một ngày.

Nói rất nhiều, nhưng đến cuối cùng, ta cũng không nhớ mình đã nói những gì.

Gánh nặng bao năm nay cuối cùng cũng được trút xuống.

Ta chỉ cảm thấy—vô cùng mệt mỏi.

Vào một ngày xuân tràn đầy ánh nắng, chim hót véo von, Ngụy Huyền Thừa tự mình đến cửa cầu thân.

Ta cúi đầu thật lâu, rồi mới lên tiếng:

"Mặc dù bây giờ ta đã là Huyện chủ."

"Nhưng ở kinh thành này, bất kỳ ai có chút danh vọng cũng đều biết ta từng là loại người gì."

"Ngài cưới ta, không sợ bị người ta cười nhạo sao?"

Lời đồn còn sắc bén hơn đao kiếm.

Bùi Thù lớn lên bên ta, cùng ta thanh mai trúc mã, cũng vì ta từng là kỹ nữ mà không muốn cưới ta.

Ngụy Huyền Thừa… có thể thật sự không để tâm chút nào sao?

Hắn không trả lời, chỉ lặng lẽ rời đi.

Ta ngây ngẩn cả ngày.

Còn tưởng hắn hối hận rồi.

Nhưng đến ngày hôm sau—

Thánh chỉ ban hôn của Hoàng thượng đã đến tận cửa.

"Hoàng thượng tứ hôn?!"

Ta ngỡ ngàng không dám tin.

Ngụy Huyền Thừa là người cháu mà Hoàng thượng thương yêu nhất.

Làm sao người có thể ban hôn cho hắn và ta?!

Di Mặc mang theo sính lễ đến, cười tít mắt, vẻ mặt cực kỳ đắc ý:

"Dạo trước công tử của ta điều tra một vụ mưu phản, Hoàng thượng lúc ấy có hỏi công tử muốn được ban thưởng gì."

"Công tử bảo, còn chưa nghĩ ra."

"Thế mà bây giờ, ngài ấy lại lấy công lao này để đổi lấy chỉ hôn của Hoàng thượng đó!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!