Chương 12: (Vô Đề)

Giọng hắn hơi khàn, nhưng vẫn ung dung như trước:

"Chỉ là để ngươi có chút của cải phòng thân. Một nữ nhân như ngươi, giữ chút tiền bạc trong tay vẫn tốt hơn."

Ta cắn môi, dùng sức siết c.h.ặ. t t.a. y mình, không để nước mắt rơi xuống.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

"Thuốc hôm nay… có tác dụng gì không?"

Hắn lặng lẽ lắc đầu.

Những ngày qua, ta đã thử vô số phương thuốc trên người các bệnh nhân, bất cứ bài thuốc nào có chút hiệu quả, ta đều đưa cho hắn và Hạ Ngôn dùng.

Nhưng vẫn không có tác dụng.

Ta lảo đảo bước về phòng, không còn sức lực nào nữa.

Đã ba ngày ba đêm ta chưa chợp mắt.

Ta quá mệt mỏi.

Ta không trụ nổi nữa.

Tình trạng của Ngụy Huyền Thừa và Hạ Ngôn bắt đầu xấu đi nhanh chóng.

Lúc đầu, bọn họ còn có thể tỉnh táo đôi chút để nói chuyện.

Nhưng rồi, cả hai đều dần dần rơi vào hôn mê.

Không ít đại phu được mời đến, nhưng ai nấy đều lắc đầu, nói rằng hết cách rồi.

Nhưng ta không cam tâm.

Ta thử đi thử lại vô số phương thuốc.

Cho đến một ngày, khi xuống núi hái thuốc, ta kiệt sức ngã quỵ.

Trong cơn mê man, ta mơ thấy phụ mẫu.

Trong mộng, họ không nói gì, chỉ dịu dàng xoa đầu ta, ánh mắt đầy thương xót.

Ta ôm chặt lấy họ, khóc nức nở:

"Phụ thân, mẫu thân… con phải làm sao đây?!"

"Họ đều là những người quan trọng nhất với con… con không thể mất họ được!"

Nhưng phụ thân, mẫu thân còn chưa kịp nói gì, ta đã bị người ta lay tỉnh.

Khi ta mở mắt ra, đã thấy mình đang trên giường, toàn thân đau nhức, vết thương chằng chịt.

Mơ hồ nhìn thấy một gương mặt nước mắt giàn giụa, vừa khóc vừa cười.

Thu Nhụy nức nở, mạnh tay lau nước mắt:

"Tiểu thư! Người không cần mạng nữa sao?!"

Nhưng ngay sau đó, nàng ấy lại bật cười giữa dòng nước mắt, giọng điệu run rẩy vì vui mừng:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!