Hắn ta ôm mặt ngã xuống đất, rên rỉ vài tiếng, phun ra hai chiếc răng còn dính máu.
Bùi Thù ghét bỏ quăng cây quạt sang một bên, từ trên cao nhìn xuống ta, giọng điệu lạnh nhạt:
"Đây chính là cuộc sống mà nàng muốn sau khi rời khỏi ta?"
Ta cắn môi, không nói lời nào.
Nhìn ta sa sút thế này, có vẻ tâm trạng hắn rất tốt.
"An Tuế, theo ta về đi."
"Nàng vốn không cần phải chịu khổ như vậy."
Ta quay đầu, im lặng từ chối.
Bùi Thù sầm mặt:
"Nghe nói hôm đó Lưu Cảnh Xuân đến gây sự, là Ngụy Huyền Thừa đứng ra giúp nàng?"
Hắn bật cười, ánh mắt đầy vẻ trào phúng:
"Không phải nàng đang có ý định bấu víu vào hắn đấy chứ?"
"Nàng có biết Ngụy Huyền Thừa là ai không?"
"Mẫu thân hắn là Trưởng Công chúa Khang Bình, hắn không chỉ là cháu ruột của Hoàng thượng, mà còn là tâm phúc được người tín nhiệm nhất."
"Nàng đừng mơ tưởng nữa."
"Đừng nói bây giờ nàng chỉ là một người mang tiện tịch. Kể cả năm xưa Lục gia chưa bị tịch thu gia sản, nàng cũng chỉ có thể làm thiếp cho hắn mà thôi!"
"Nàng còn vọng tưởng điều gì chứ?!"
Cuối cùng, ta không nhịn được nữa.
Ta siết chặt nắm tay, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào hắn:
"Bùi Thù, ta không phải ngươi."
"Ta sẽ không coi chính mình là một quân cờ để leo lên cao!"
Có lẽ, ta từng là như vậy.
Nhưng giờ đây, ta đã không còn muốn nữa.
Ta cười nhạt, ánh mắt đầy vẻ châm biếm:
"Ngươi cam tâm bán mình cho Lưu gia, nhưng ta thì không."
"Ta không muốn lại đem chính mình đi bán cho một nam nhân nào nữa!"
Ngoài dự đoán, Bùi Thù không tức giận.
Hắn nhướng mày, chậm rãi nói:
"Thì ra nàng vẫn còn để tâm đến Lưu Cảnh Xuân."
"Nàng yên tâm, Lưu Sơn đã già yếu, bệ hạ đã có ý tứ muốn hắn cáo lão về quê."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!