Chương 1: (Vô Đề)

Đêm Thượng Nguyên, ta cùng nha hoàn dạo phố ngắm đèn, tình cờ bắt gặp Giang Yến đang mua đèn hoa đăng cho một nữ tử bên cạnh.

Nữ tử kia tuổi chừng mười sáu, đôi mày lá liễu, gò má cao, dung mạo không quá xuất chúng, chỉ có thể xem như thanh tú.

Thế nhưng, trên người nàng lại toát ra khí chất cao sang, rõ ràng là tiểu thư được nuông chiều từ nhỏ. Mão quan cài đầy bảo thạch, từng món trang sức đều vô cùng quý giá, nhìn qua liền biết xuất thân từ hào môn phú quý.

Giang Yến khẽ cúi người, đưa chiếc đèn thỏ trắng trong tay cho nàng. Ánh nến phản chiếu lên gương mặt tuấn tú, đôi mắt tựa sao trời lấp lánh vẻ ôn hòa, khóe môi ẩn hiện nụ cười dịu dàng.

Nữ tử kia nhìn hắn đến ngây ngốc, hai má ửng hồng.

Thật hiếm có.

Trước mặt ta, Giang Yến luôn là kẻ lạnh lùng, nói chuyện đầy vẻ châm chọc.

Thì ra hắn cũng có thể ôn nhu đến vậy.

Ta đứng bên đường lặng lẽ quan sát hồi lâu, mãi đến khi nữ tử kia vui vẻ cầm đèn chạy ra bờ sông thả hoa đăng, ta mới bước tới, đứng bên cạnh Giang Yến, cất giọng nhàn nhạt:

"Tiểu thư nhà ai vậy?"

Giang Yến thấy ta cũng không lấy làm ngạc nhiên, hờ hững đáp:

"Con gái duy nhất của nhà Hộ bộ Thượng thư, Lưu Cảnh Xuân."

Hắn ngừng một lát, rồi thong thả bổ sung:

Vị hôn thê của ta.

Hộ bộ Thượng thư, quan nhị phẩm, chưởng quản ngân khố của thiên hạ.

Cũng chính là trưởng quan trực tiếp của Giang Yến.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Ta lặng im.

Xung quanh tiếng cười nói rộn ràng, phố phường nhộn nhịp kẻ qua người lại, nhưng ta chỉ cảm thấy mọi sự huyên náo ấy đều xa cách, tựa hồ chẳng liên quan gì đến ta.

Vậy còn ta thì sao?

Ta khẽ hỏi.

Giang Yến cuối cùng cũng quay đầu nhìn ta.

Đôi mắt vừa rồi còn ôn hòa như dòng suối xuân, giờ đây đã trở nên lãnh đạm, như một mảng băng lạnh cứng rắn.

Hắn nhếch môi, giọng điệu mang theo vài phần mỉa mai:

"Liên Kiều, ta không thể cưới một kỹ nữ làm thê tử."

Ta ngước lên, chạm vào ánh mắt hắn, trong khoảnh khắc bỗng cảm thấy có chút hoang mang.

Liên Kiều không phải tên ta.

Tên ta là Lục An Tuế.

Từ nhỏ đến lớn, Giang Yến luôn gọi ta là An Tuế, An Tuế.

Trên hôn thư giữa ta và hắn, cũng ghi rõ ràng ba chữ Lục An Tuế.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!