Chương 6: (Vô Đề)

Thực ra sớm đã có điềm báo. Ngày hôm đó, khi đăng nhập vào tài khoản "bạn trai", cô phát hiện có thêm mấy lời mời kết bạn từ người lạ, trang cá nhân cũng nhiều khách ghé xem. Chuyện này vốn chẳng lạ, dù sao hình tượng Khương Lệ Lệ dựng nên cho cậu ta quá hoàn hảo.

Đến "giờ nấu cháo điện thoại" buổi tối, bất ngờ có một cuộc gọi lạ gọi tới. May mà phản ứng của Khương Lệ Lệ nhanh, kịp thời ấn tắt.

Ngay lúc ấy, cô đã lờ mờ cảm thấy nguy hiểm.

Ở Nhất Trung, bạn bè của Khương Lệ Lệ không nhiều, thân nhất chỉ có hai người, một tên Lộ Miễu Miễu, một tên Trần Yến. Trước kia Miễu Miễu vẫn ngưỡng mộ cô, tính tình hoạt bát, còn Trần Yến thì trầm lặng, ít lời. Nhưng mấy ngày nay, Miễu Miễu bỗng dưng xa cách hẳn, ngược lại, Trần Yến vào buổi trưa bất ngờ đến bên cô, cùng cô nằm ngủ trưa.

Khương Lệ Lệ và cô đối diện nhau nằm, đang mải mê chỉnh sửa "trang cá nhân" cho "bạn trai" của mình, chợt nghe thấy giọng Trần Yến khe khẽ vang lên: "Từ Trần Hi là bạn học cũ của cậu đúng không?"

Khương Lệ Lệ bất giác thấy chột dạ, thoáng chốc tưởng như ánh mắt kia có thể nhìn xuyên qua lưng điện thoại. Nhưng qua bao năm rèn luyện, tâm lý cô đã vững như thép, mặt không đổi sắc, bình thản đáp: "Ừ, đúng thế, sao vậy?"

Trần Yến không nói gì thêm. Nhưng Khương Lệ Lệ biết, sự im lặng đó có sức nặng. Cô càng phải thêm một quân cờ, cố nở nụ cười hỏi lại: "Làm sao thế?"

"Không có gì." Trần Yến chỉ buông câu ấy. Khương Lệ Lệ hiểu tính cô, bèn kiên nhẫn chờ. Quả nhiên, lát sau cô ta lại nói: "Chỉ là… La Vi có nói vài câu thôi."

"Câu gì?"

Trần Yến không chịu nói nữa. Trong tư thế nằm đối diện, cô ta giống như một vị quan tòa mà không cần biểu cảm, Khương Lệ Lệ cũng thấy mình bị xét xử, như thể đang dò đoán xem cô có phải đúng như lời đồn hay không.

Trái tim Khương Lệ Lệ trĩu xuống.

Tất cả kẻ nói dối đều phải đối mặt với khoảnh khắc này, trái tim treo lơ lửng bởi lời dối trá sắp bị vạch trần. Như cá nằm trên thớt, chỉ chờ bị mổ. Bởi cô hiểu rõ, tất cả quyền lợi hiện có: sự tôn trọng, yêu thích của người khác, thậm chí cả khái niệm về bản thân mình, đều xây dựng trên nền tảng dối trá. Chỉ cần ảo ảnh ấy sụp đổ, cô sẽ bị đẩy trở về nguyên hình, tất cả đều tan biến.

Cô biết, ngày đó sắp đến rồi.

Buổi chiều hôm ấy, cô chẳng còn tâm trí nào nghe giảng. Hai tiết lịch sử nhạt nhẽo như nhai sáp, đúng lúc lại giảng về thời Ngũ Đại Thập Quốc loạn lạc, khó mà tưởng tượng con người làm sao tồn tại trong hỗn loạn như thế. Hai tiết Toán sau, mặt Khương Lệ Lệ cắt không còn giọt máu, tâm trí phiêu tán. Ngay cả cô giáo chủ nhiệm Vương cũng phát hiện ra, giữa hai tiết hỏi riêng: "Có phải em bị bệnh không?

Sao mặt trắng bệch thế?"

Khương Lệ Lệ lắc đầu. Cô giáo Vương còn đưa tay lên trán cô thử nhiệt độ. Mặc dù xưa nay cô rất yêu mến Khương Lệ Lệ, nhưng đây là lần đầu tiên có cử chỉ thân thiết ấy. Khương Lệ Lệ thoáng thấy cảm động, rồi lại xót xa.

Tất cả những điều này rồi cũng sẽ biến mất. Rồi cô ấy sẽ nghĩ gì về mình? Thứ mình dày công bịa đặt, rốt cuộc chỉ là hư cấu.

Trương Lãng sẽ nghĩ gì về mình? Bạn cùng lớp sẽ nghĩ gì? Lộ Miễu Miễu nhất định sẽ thấy mình bị lừa sâu sắc, họ sẽ bàn tán ra sao? Lúc đầu chắc chắn là kinh ngạc, thì thầm trao đổi, rồi dần dần thành thông cảm, thương hại, chế giễu. Tự nhiên sẽ biến thành chuyện cười, thành câu chuyện tin tức mà ai cũng kể: Cậu có biết Khương Lệ Lệ lớp A9 không, thật điên rồ, bịa ra bao nhiêu chuyện…

Trái tim Khương Lệ Lệ thắt chặt. Mới nghĩ đến thôi đã khó thở, cảm giác ấy không phải bị bóp cổ, mà là tảng đá lớn đè nặng lên ngực, vĩnh viễn không nhấc ra nổi, như thể cả quãng đời còn lại đều sẽ sống trong bóng đen ấy.

Cảm giác này chẳng khác gì buổi chiều trước khi cha về nhà, cả nhà ba người đều nơm nớp bất an vì biết sắp có một trận bão tố, chỉ là không biết nó sẽ giáng xuống lúc nào.

Ở trường vốn dĩ không có cơn bão tố ấy, là do cô quá sợ hãi, chỉ mong có những ngày nắng rực rỡ, nên dồn hết mưa gió lại một chỗ, cuối cùng trời cũng rách, một trận hồng thủy ập xuống.

Thường ngày Khương Lệ Lệ hay mang cơm về ký túc ăn, nhưng lần này, cô ở lại căn

-tin đến cuối, ăn xong lại lên lớp tự học buổi tối. La Vi đã xin nghỉ mấy hôm, nay quay lại, đang trò chuyện với mấy nữ sinh nghệ thuật cạnh mình. Khương Lệ Lệ không nghe rõ, nhưng ánh mắt kia dường như đều ám chỉ đến cô.

Tan tiết tự học, cô tình cờ đi ngay sau lưng Trương Lãng. Trương Lãng vẫn giống như trước kỳ nghỉ, đối diện cô luôn hơi lúng túng, ánh mắt chạm nhau lại vô thức né tránh, mang theo một chút ý cười.

Nghe nói cậu ta vừa chia tay bạn gái.

Khương Lệ Lệ bỗng thấy một nỗi bi ai khó gọi tên.

Cô biết, sau đêm nay, Trương Lãng sẽ không bao giờ còn nhìn mình như trước. Cả thế giới cũng sẽ không nhìn cô như trước. Nhưng cô vẫn phải sống trong thế giới ấy, đối diện với mảnh bừa bộn do chính mình gây ra. Có cách nào thoát khỏi thảm họa này đây? Cô chỉ là một con sư tử, mà đối diện lại là cơn lũ dữ ngập trời.

Cô giáo Vương Quyên tan tiết, trở về văn phòng, định ngồi mười phút, đợi qua giờ cao điểm học sinh xuống nhà ăn rồi mới rời khỏi tòa nhà, nhưng liếc thấy cửa có một bóng người thập thò.

"Khương Lệ Lệ?" Cô nhận ra ngay học trò mình coi trọng nhất: "Có chuyện gì sao?"

Khương Lệ Lệ lắc đầu, rất nhanh đã bỏ đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!