Chương 5: (Vô Đề)

Lần thứ hai là vào buổi tự học tối hôm đó. Giữa hai tiết tự học tối có mười lăm phút nghỉ, là cao điểm để đi vệ sinh và hoạt động tự do. Dưới gốc cây quế ngoài dãy nhà, Khương Lệ Lệ gặp được Dương Vi Nhiên.

Trong tay cậu ta cầm hai ly trà sữa, không biết mua cho ai. Thấy Khương Lệ Lệ, bỗng dưng cậu có chút sợ sệt, né sang bên cạnh một chút, lại nói một câu: "Chuyện ban ngày, cảm ơn cậu."

Khương Lệ Lệ không đón lấy lời đó, chỉ im lặng một lúc, rồi ngược lại hỏi: "Cậu biết là cậu có thể rút khỏi bọn họ bất cứ lúc nào, đúng không?"

Dương Vi Nhiên bỗng thấy hụt hơi, có lẽ vì trong không khí vương mùi khói thuốc. Cậu không trả lời, chỉ lặng lẽ gật đầu.

Chuyện đến đó xem như khép lại. Dương Vi Nhiên cũng không rời khỏi nhóm người kia, vẫn cam chịu làm chân chạy vặt cho bọn họ, mặc cho một tên học sinh thể thao cao to trong nhóm giả vờ trêu chọc, khoác tay lên cổ kéo lại, chế nhạo chiều cao và cặp kính của cậu, hoặc lôi hết đồ trong túi cậu ra.

Nhưng bỗng nhiên trong đám nam sinh thể thao lại dấy lên một làn sóng trêu chọc. Lúc đầu Khương Lệ Lệ còn chưa hiểu, tưởng là chế giễu cô với Dương Vi Nhiên. Mãi đến giờ tập thể dục giữa giờ, nam sinh đứng một hàng, nữ sinh đứng một hàng, thì nhóm bảy tám tên thể thao đứng cuối hàng nam bất ngờ ồn ào đổi chỗ, ép Trương Lãng đứng cạnh cô. Lúc ấy cô mới hiểu ra là chuyện gì.

Trương Lãng vẫn như cũ, nói cười, chửi đùa, dọa đánh người. Hai tay đút túi áo đồng phục, trên người vừa mang dáng dấp của một cậu con nhà khá giả, vừa có khí chất ngông nghênh của tuổi nổi loạn, dáng vẻ cao ráo, tướng mạo sáng sủa, nên trông càng phóng khoáng. Kiểu nam sinh thế này, mỗi trường ít nhiều cũng có một hai người, như thể anh em cùng khuôn đúc ra, khí chất giống hệt nhau.

Thế nhưng khi cậu ta vừa thản nhiên cắm tay trong túi đong đưa người, vừa đứng song song với Khương Lệ Lệ, thì lại như một tấm huân chương bằng vàng, làm cả giờ thể dục ấy rực rỡ hơn hẳn.

Khương Lệ Lệ hiểu rất rõ. Ở cấp ba thường hay có trò trêu chọc như thế, phần lớn là ép buộc hai người lại gần nhau, rồi đồn thành "cặp đôi của lớp". Sau này hễ có dã ngoại hay đại hội thể thao, cũng sẽ bị ghép lại một chỗ. Nhưng thường thì trong hai người, ít nhất phải có một người không hề vô tội, đa phần là đã từng tiết lộ với bạn cùng phòng hoặc bạn thân rằng mình "có ý" với đối phương, rồi tin tức truyền ra, thế là cả lớp mới hùa vào.

Bản thân Khương Lệ Lệ chưa từng nói gì. Câu chuyện cô dựng lên với mấy bạn cùng phòng là ở trường cũ có một cậu cao ráo đẹp trai là bạn thân của cô, suốt ngày để lại lời nhắn trong không gian mạng, suốt ngày gọi điện thoại, nhờ đó cô mới giữ được chỗ đứng trong đám con gái.

Học sinh cấp ba chính là như vậy, ngây ngô mà lại luôn muốn khác biệt. Ngay cả chuyện từng yêu đương mà phần lớn học sinh chưa trải qua cũng có thể được coi là một tấm huân chương để được người khác nể trọng.

Khương Lệ Lệ không nói, vậy thì tức là Trương Lãng đã nói gì đó về cô, nên bạn bè cậu ta mới hùa vào.

Trong một thời gian sau đó, Khương Lệ Lệ trở thành tâm điểm của cả lớp. Đám bạn bên cạnh Trương Lãng kiên trì ghép đôi, trong giờ thể dục giữa giờ, giờ lao động vệ sinh, hay bất cứ lúc nào cũng tìm cách lôi họ lại gần. Trương Lãng thì tỏ ra chẳng sao, còn Khương Lệ Lệ thì coi như chẳng có chuyện gì.

Đến cuối tháng Mười, đại hội thể thao tổ chức ở sân lớn. Xung quanh đường chạy, mỗi lớp đều có một khu vực nhỏ làm căn cứ, chuyển bàn ghế từ lớp ra, lấy quỹ lớp mua đồ ăn vặt nước uống, vì chỗ ngồi chật nên vô cùng chen chúc nhau. Lần này bọn họ lại ép cô và Trương Lãng ngồi cạnh nhau.

Đồng phục trên người Trương Lãng lúc nào cũng lùng thùng. Khương Lệ Lệ không biết có phải do người tập bơi thường có thân hình thon dài, hay là chỉ riêng cậu ta mới thế. Tháng Mười trời đã se lạnh, ngồi sát nhau là có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể, sự hiện diện đặc biệt rõ rệt. Nắng chiếu xuống tóc cậu ta, một màu đen gần như mực. Khương Lệ Lệ không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm mặt bàn gỗ sơn xanh, lặng lẽ đếm xem trên lớp sơn ấy có bao nhiêu bọt khí nhỏ nổi lên.

Trương Lãng đăng ký hạng mục nhảy cao. Khi rời đi, thấy cô không đứng lên thì trong lòng có chút thất vọng, nhưng lúc bay qua xà ngang, lướt qua đám đông, cậu lại thấy cô đang đứng trong nhóm người, lặng lẽ dõi theo.

Một giây sau cậu ngã xuống đệm mềm. Đến khi cậu bò dậy, Khương Lệ Lệ đã biến mất.La Vi cuối cùng không kìm được, từ ký túc xá bên cạnh chạy sang tìm cô. Khương Lệ Lệ ở giường tầng trên, còn cô thì ngồi đối diện tầng dưới, cùng mấy đứa bạn nhỏ lôi tạp chí ra, tranh luận suốt mười lăm phút về chuyện người mẫu có dán mi giả hay không. Rồi mới hỏi đến Khương Lệ Lệ, hỏi cô đã từng yêu chưa, trên trang cá nhân viết gì, vì sao khóa không cho người khác vào xem.

Khương Lệ Lệ đáp lại rất bình thản, cô ta cũng chẳng moi ra được gì, chỉ đành bực bội bỏ đi.

Bước ngoặt xảy ra trong tiết lịch sử buổi chiều. Giáo viên lịch sử nhận được cuộc gọi từ nhà, ra ngoài hành lang nghe điện thoại, để bọn họ tự do thảo luận. Cả lớp lập tức náo động, mỗi người một vẻ.

Khương Lệ Lệ ngồi ở hàng thứ hai bên phải, vị trí thứ hai. Có một mảnh giấy chuyền đến, cô tưởng là gửi cho người ngồi phía trước, vừa định chuyền đi thì bạn phía sau khẽ chọc vai, ra hiệu bảo cô tự mở xem.

Cô mở ra, thấy chữ viết của La Vi và Trương Lãng. Là đoạn đối thoại thường thấy trong giờ học, vốn do một nam sinh bên cạnh Trương Lãng khởi xướng, hỏi hôm nay ai sẽ đi nhà ăn lấy cơm giữ chỗ. Không biết bằng cách nào lại chuyền đến chỗ La Vi, cô nàng nghịch ngợm viết: "Tôi bầu một phiếu cho Trương Lãng lão sư" kèm theo icon mặt cười. Trương Lãng ở phía sau đáp: "Thế thì đói chết đi." sau đó những nam sinh khác bắt đầu phân công, cuối cùng lại đổ hết lên đầu Dương Vi Nhiên.

Khương Lệ Lệ chỉ thấy buồn cười. Đoạn hội thoại này đến La Vi còn chẳng thuyết phục nổi mình, lẽ nào lại định thuyết phục cô?

Nhưng chuyện không ngờ lại là sau đó.

Khương Lệ Lệ là học sinh nội trú, học sinh nội trú của Nhất Trung hai tuần mới về nhà một lần, tuần giữa thì ở lại trường, chỉ có chiều Chủ nhật được nghỉ nửa ngày. Thông thường ngày này sẽ có nhiều phụ huynh đến thăm, nhưng gia đình cô thì chưa bao giờ. Chiều hôm đó học sinh có thể tự do ra ngoài mà không cần thẻ đi về. Thường thì, giống các bạn nữ khác, cô sẽ chọn đi dạo trên con phố nhỏ ngay bên ngoài trường, toàn là cửa hàng văn phòng phẩm, quán trà sữa, quán ăn vặt.

Cô thấy Trương Lãng cùng nhóm người ở bên ngoài quán trà sữa.

Là bốn năm nam sinh thể thao hay chơi cùng Trương Lãng, coi như đội nòng cốt, Dương Vi Nhiên cũng có mặt. Ngoài ra còn vài cô gái: La Vi và mấy nữ sinh học múa, chỉ có một cô gái lạ mặt xinh đẹp, không phải bạn cùng lớp Khương Lệ Lệ, cũng chưa từng thấy đến lớp tìm ai.

"Khương Lệ Lệ, sao cậu lại ở đây vậy." La Vi hồ hởi gọi cô qua: "Mau lại đây, Trương Lãng mời uống trà sữa."

Khương Lệ Lệ bước vào, nhưng nhóm nam sinh thể thao kia lại không hùa vào trêu chọc như bình thường. Chỉ tiếc cô vốn không để ý chi tiết nhỏ nhặt này, thường chỉ sau này hồi tưởng mới nhận ra chỗ không ổn.

Trương Lãng đang đứng trước quầy, chuyên tâm gọi món. Khương Lệ Lệ bước đến nhìn qua tờ đơn, thì cô gái kia lập tức đi tới, cười nói với Trương Lãng: "Em muốn nửa đường, không đá."

Khi cô ta nói, khoảng cách hơi quá gần, mãi đến khi về ký túc, Khương Lệ Lệ mới chợt nhớ ra chi tiết đó. Đương nhiên, cô chẳng có ý nhận trà sữa Trương Lãng mời. Cô đến đây là để học, đâu phải đóng phim thần tượng. Bà Lâm Hiểu Lị quản rất nghiêm chuyện yêu sớm, dù việc thành tích sa sút của cô chẳng hề liên quan gì đến tình yêu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!