Cuối cùng là Tiêu Diệp Lai gọi một cú điện thoại, bảo Trần Diệu đến đón cô.
Lúc ấy Khương Lê Lê đã tham quan qua phòng ngủ của Tiêu Diệp Lai. Con người này đúng là mâu thuẫn, mỗi căn hộ một phong cách khác nhau. Căn duplex này hoàn toàn là phong cách hiện đại tối giản, phòng ngủ chỉ có một chiếc giường đen, trên tủ chỉ đặt hai chiếc cúp, một cái của cuộc thi đua thuyền, một cái của giải poker Texas, ngay cả bằng tốt nghiệp đại học cũng chẳng có, không biết là dang dở hay anh ta vứt đi rồi.
Khương Lê Lê chăm chú nhìn chiếc cúp ấy.
"ID của anh trong Vạn Tượng là gì?" Cô chủ động hỏi.
"Để làm gì?" Tiêu Diệp Lai lại buông lời châm chọc: "Muốn add tôi học kỹ thuật à?"
Khương Lê Lê lười đáp, chỉ nhìn chằm chằm chiếc cúp. Tiêu Diệp Lai bèn nói: "Đừng nhìn nữa, cái đó là đánh cùng Trần Diệu, cậu ta bị loại ngay top 16."
"Vậy tại sao không đi chuyên nghiệp?"
"Lười." Tiêu Diệp Lai chẳng bao giờ nói thật, ngược lại còn hỏi cô: "Mà ID của cô tại sao lại là "Cục Tẩy"?"
"Cầu xin tôi thì tôi sẽ nói." Khương Lê Lê cũng đùa lại.
Nhưng trò đùa chưa kịp tiếp tục thì chuông cửa reo, Trần Diệu đến rồi. Tiêu Diệp Lai đi mở cửa, khó mà tưởng tượng nổi, đời này hắn cũng có lúc dạy người khác làm quý ông, quay sang Trần Diệu mà nói: "Đừng có ngu ngốc nữa. Chuyện gia thế cô ta ảnh hưởng gì đến cậu? Yêu được thì yêu, không được thì chia tay, bảo mẹ cậu thôi bày trò đi."
Trần Diệu đương nhiên không nghe lọt tai. Hạt giống nghi ngờ đã gieo xuống, vết nứt giữa họ mỗi ngày một lớn, không ai chịu bước qua, mà nếu Khương Lê Lê có bước, cũng chỉ là kết cục tan xương nát thịt.
Cả hai đều mất ngủ, vốn dĩ chẳng thích hợp để nói chuyện. Trần Diệu suốt dọc đường lặng thinh. Khương Lê Lê dựa đầu vào cửa kính xe, nhớ lại biết bao lần trước từng cùng nhau rong ruổi trên phố đêm. Bình minh Thượng Hải giống như một quán bar sau đêm trắng, tàn tạ, mỏi mệt, có thứ u buồn chí tử. Cả đường lại còn kẹt xe, đến lúc về đến nhà thì tâm trạng hai người đều tệ hại.
Cơ hội không phải là không có. Nhiều lần cô cũng nghĩ: đã đến lúc rồi. Nhưng Tiêu Diệp Lai nói đúng, xử nữ bao giờ cũng khác, luôn cảm thấy chuyện này phải thật trang trọng. Có những lúc, đứng trước cửa sổ sát đất chuẩn bị cho buổi hẹn, khi cô mang đôi tất mỏng lên chân, hai chân cọ sát nhau, bản thân cũng cảm nhận được sự trơn mượt, mềm mại, đến nỗi chính mình say mê chính mình. Giống như một đêm xuân ấm áp, mặc váy xoè rộng bước đi, tà váy mơn man bên bắp chân, như thể đang đứng trên sân khấu với ánh đèn soi chiếu, có một cảm giác kịch tính của kẻ sắp bước vào vận mệnh.
Nhưng rồi vẫn chưa bao giờ là lúc thích hợp. Huống hồ Trần Diệu vốn có sự bảo thủ của riêng anh. Việc cô giữ lại đến hôn nhân, vừa như một sự khích lệ, lại như một phần thưởng treo cao, mà đúng hơn, cũng giống một cách ép buộc.
Nếu làm theo cách của Dao Tuyết, có lẽ giờ đã là một thế giới khác.
Nhưng dù thế nào cũng không nên là hôm nay. "Đợi cao giá mà bán" nghe khó nghe, nhưng lại có lý. Ở đỉnh cao thì không chịu trao ra, giờ rơi xuống tận đáy mới đưa tới, người ta cũng khinh. Thậm chí còn hoài nghi cô chỉ vì chột dạ mà tự rẻ rúng bản thân.
Suốt dọc đường, cô nghĩ mãi, đến khi xe dừng lại trong hầm để xe, tâm trạng mới dần bình ổn.
"Anh sẽ cùng em lên chứ, Trần Diệu?" Cô nghiêm túc hỏi. Trong xe tối mờ, gương mặt nghiêng của anh không hề động, vững như ngọn núi sắt đá.
Cô đã từ ngôi nhà này chạy đi, chỉ vì nơi này không an toàn, vậy mà anh vẫn đưa cô về.
Cô gần như là mang theo chút cầu khẩn mà nhắc nhở anh: "Anh từng nói sẽ không để em thành Dao Tuyết."
Lần đầu tiên Trần Diệu bật cười lạnh lẽo. Anh quay đầu nhìn cô, và Khương Lê Lê lập tức hiểu ra, anh đã biết hết rồi. Biết cha cô là ai, biết cô chẳng có sự nghiệp rực rỡ nào, biết cô chính là Khương Lệ Lệ.
Giữa những đôi tình nhân thật sự cũng sẽ có khoảnh khắc như vậy sao? Vì giận dữ, vì oán hận, mà bỗng thấy người kề vai sớm tối lại hóa thành một kẻ xa lạ.
"Mỗi lần em đem mình ra so với Dao Tuyết, anh đều muốn hỏi: Dao Tuyết đã làm giả thân phận của mình, còn em thì sao, em cũng làm giả ư?" Trần Diệu lạnh lùng hỏi.
Khương Lê Lê không thể trả lời.
Trần Diệu đã sớm nắm chắc đáp án, khóe môi nhếch lên nụ cười giễu cợt.
"Không phải anh biến em thành Dao Tuyết, mà là chính em." Anh nói.
Anh sẽ không tha thứ. Lý lẽ mà Tiêu Diệp Lai từng nói không thể thuyết phục được anh. Trong lòng anh chỉ có một cảm giác: bị sỉ nhục, bị đùa cợt, bị dắt mũi. Đặc biệt, sự thật ấy lại do người mẹ mà anh tôn kính nhất nói ra, vạch trần kẻ đã lừa gạt anh, xoay anh như chong chóng…
Khương Lê Lê không giải thích thêm. Cô biết, vô ích thôi.
"Em hiểu rồi." Cô nói, "Anh đưa em ra cổng khu được không? Em đã gọi xe, muốn đi gặp bác sĩ tâm lý."
Năm phút ngắn ngủi ra tới cổng khu, lại giống như một đám tang vụng về. Nhưng Khương Lê Lê lại bình thản đến kỳ lạ. Chợt giây phút đó, cô đã hiểu sự giận dữ và đường hoàng của Dao Tuyết ngày hôm ấy. Cô cũng chẳng còn muốn cúi đầu van lạy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!