Titanic chiếu xong, tan rạp ai đi đường nấy, Khương Lê Lê dĩ nhiên vẫn bước theo Trần Diệu, cô theo sát phía sau, anh nói: "Buổi tối anh còn có việc."
Khương Lê Lê bật cười châm biếm. "Em tự lái xe đến, Trần Diệu."
Anh không chịu làm Derek, thì cô chỉ còn cách tranh giành lấy tình yêu của Trần Diệu.
Bản thân Trần Diệu cũng cảm thấy hổ thẹn với thái độ của mình.
"Không phải ý như vậy." Anh nói.
Anh đứng dưới ánh hoàng hôn, vẫn cao lớn tuấn tú, là phần thưởng tốt đẹp nhất, chỉ tiếc tâm trạng so với ngày ở sân bay đã hoàn toàn khác. Khương Lê Lê biết đây chính là cái thời điểm mà bác sĩ Khâu từng khuyên cô, lúc mà các cặp tình nhân tất yếu sẽ có ma sát, chiến tranh lạnh, hiểu lầm, những tình cảnh không hề dễ chịu. Cô phải giữ bình tĩnh, để mặc cho nó xảy ra.
"Đừng làm việc quá muộn, nghỉ ngơi cho tốt." Cô chủ động làm người trước tiên nhượng bộ trong cuộc cãi vã, để anh thêm áy náy, lùi một bước là để anh bước lên phía trước. Quả nhiên thấy Trần Diệu mím môi, nói với cô: "Đợi anh xong việc, chúng ta sẽ nói chuyện tử tế."
"Được." Cô gật đầu, thậm chí còn đứng yên tại chỗ, nhìn chiếc xe của anh chạy xa dần.
Dẫu sao cũng phải làm tảng đá vọng phu, làm của Trần Diệu còn hơn làm của Dương Viễn. Cô không phải loại nhân tài khởi nghiệp, cô gái nhỏ thị trấn chỉ biết làm đề thi vốn chẳng có thiên phú nào khác, thiên phú lớn nhất của cô chính là trở thành một ảo thuật gia dệt mộng đẹp.
Tiếc rằng, ảo thuật gia và chú hề, vốn dĩ là thiên địch.
"Sao không đem đoạn cô vừa nói với Trần Thi Yên ghi âm lại, đưa cho anh ta nghe?" Tiêu Diệp Lai uể oải xuất hiện phía sau lưng cô, thấy cô không phản ứng, lại nói tiếp: "Có điều Trần Diệu từ nhỏ đã khờ khạo, cho dù nghe rồi cũng chưa chắc hiểu."
"Anh ấy tất nhiên không thông minh bằng Tiêu thiếu gia, vĩnh viễn chỉ biết đứng ngoài xem kịch." Khương Lê Lê bây giờ đối chọi với hắn ta đã chẳng chút kiêng dè.
"Vậy thì Khương tiểu thư nên nghe thử lời khuyên chuyên nghiệp của tôi." Hắn ta cười khuyên nhủ: "Giếng Chân Phi đã đào sẵn rồi, chi bằng cô quay về thị trấn Thụy Sĩ tránh gió đi thôi."
Khương Lê Lê đã nhịn hết nổi.
"Tiêu Diệp Lai, anh thật nghĩ mình cao quý hơn thiên hạ cả sao? Trên đời này có kẻ săn bắt thú hoang, có kẻ giúp thú hoang, còn anh thì cho rằng mình là loại người thứ ba, tỉnh táo nhất, chỉ đứng ngoài quan sát ư?" Cô nghiến răng mắng hắn: "Thật ra anh chẳng qua chỉ là kẻ ăn một con cá theo ba cách mà thôi, vừa làm kẻ thù của tôi, vừa làm bạn của tôi.
Tôi khuyên anh, trước hết hãy hiểu rõ mình rốt cuộc là loại người gì, rồi hãy dạy người khác làm người."
Mắng xong Tiêu Diệp Lai, cô không cho hắn cơ hội phản bác, trực tiếp lên xe rời đi. Trong gương chiếu hậu vẫn thấy hắn còn đứng trong ánh hoàng hôn, dáng người như một cái bóng đen.
Đáng tiếc, sự cứng rắn của Khương Lê Lê chỉ kéo dài được ba giây. Xe vừa chạy được mười phút, bài hát mới phát đến ca khúc thứ ba, cô đã nhận ra có điều bất ổn.
Cô bị người ta bám theo.
Trong gương chiếu hậu, chiếc xe đó là một chiếc minivan, ngồi được bảy tám người. Người lái dường như là một gã vai u thịt bắp. Quang cảnh này, không thể không khiến người ta nhớ lại chuyện xảy ra với Dao Tuyết chưa đầy một tháng trước.
Lòng bàn tay Khương Lê Lê toát mồ hôi, cô len lỏi giữa dòng xe, đến đèn đỏ thì bật máy gọi cho Trần Diệu.
Anh không bắt máy.
Khi Tiêu Diệp Lai đến căn hộ ở Tinh Hải thì đã là một giờ sáng.
Quản lý tòa nhà đi cùng anh ta. Thật ra đời sống riêng tư của Tiêu Diệp Lai không hề hỗn loạn như lời đồn, chỉ là quá gây ấn tượng, dù sao từng có nữ minh tinh hạng nhất bước ra từ nhà anh ta nên bên quản lý cũng chẳng dám dễ dàng quấy rầy, chỉ sau khi xác nhận với anh ta mới theo cùng lên.
Một căn hộ duplex trên tầng thượng, một thang một nhà. Sảnh thang máy cũng kiêm luôn tiền sảnh, bày một chiếc sofa và bàn tròn nhỏ. Chỉ khi quẹt thẻ hoặc được Tiêu Diệp Lai báo trước, quản lý mới đưa người lên, nhưng lúc này trên sofa lại có người nằm, Khương Lê Lê.
Cô đã ngủ, cuộn tròn lại trên ghế sofa, đôi chân trần, dép lê rơi trên sàn, người mặc một chiếc váy lụa hai dây màu hồng champagne, bên ngoài khoác hờ hững chiếc cardigan xám, dáng vẻ rõ ràng là vội vã chạy ra khỏi nhà. Toàn thân thu mình, gầy gò gần như b*nh h**n, bả vai và cẳng chân lộ ra, trắng nhợt như một đóa hoa mong manh.
"Tiêu tiên sinh, chắc cô ấy đi bằng lối thoát hiểm lên đây…" Quản lý lúng túng lên tiếng.
Trần Diệu có căn hộ ở tầng dưới, còn đang sửa sang, do chính Khương Lê Lê phụ trách. Trước đây Tiêu Diệp Lai từng lấy chuyện này ra chế giễu cô, thậm chí còn dọa tố cáo. Khi đó cô còn phải ngoan ngoãn trước mặt Trần Diệu, tất nhiên là đành nhẫn nhịn.
"Không sao." Tiêu Diệp Lai nói một câu, quản lý lập tức hiểu mình quyết định đúng, quả nhiên đây là chuyện riêng của anh ta, không đuổi người phụ nữ này đi mới là phải. Ông ta nói: "Vậy tôi xin phép đi trước, có gì ngài cứ dặn."
Ông ta vừa nói thêm vài câu, Khương Lê Lê lập tức cảnh giác, choàng tỉnh. Có thể đấu với Tiêu Diệp Lai lâu như vậy, ý chí chiến đấu của cô vốn không phải dạng thường. Mơ màng hai giây, cô đã khôi phục lại thần thái kiêu hãnh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!